Thủy Trầm Yên - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-05-04 17:48:49
Lượt xem: 463
Cầu hưu thư không có kết quả.
Tào Vân Châu không chịu bỏ ta.
Hình như hắn còn thật sự muốn ta tiếp tục ở đây lâu dài cho nên thường xuyên hỏi ta có cần thêm cái gì nữa không.
Đồ đạc trong phòng nhiều không đếm xuể, nào son phấn, nào vải vóc tơ lụa, còn có vài ba món đồ mới lạ nhưng lại không có tác dụng gì.
Thứ gì mà hắn cảm thấy ta sẽ thích, hắn sẽ cho người chuyển đến phòng của ta.
“Còn cần cái gì nữa không?” Hắn ngồi trước mặt ta, hỏi.
Ta cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Hắn cười cười: “Sao không nói, không sợ nàng muốn nhiều, chỉ sợ nàng nghĩ muốn mà lại không nói cho ta, tự khiến bản thân phiền não.”
Ta nhìn hắn: “Ta muốn một lời giải thích rõ ràng.”
Hắn cau mày.
“Không phải là lúc trước đốc chủ muốn ta rời đi sao, sao bây giờ lại không cho ta đi nữa rồi?”
“Nàng không cho ta đổi ý à?”
Ta buột miệng thốt ra: “Nhưng......”
Hắn nhướng mi, ánh mắt chứa vài phần uy hiếp.
Sống lưng thẳng tắp của ta như bị ai đó đánh một gậy thật mạnh, ũ rũ xuống.
“Nhưng......được chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/thuy-tram-yen/ngoai-truyen-1.html.]
Được cái đầu mẹ nhà ngươi.
Câu này chỉ ở trong lòng thôi, ta không dám nói.
Tào Vân Châu đang định dùng trà, ánh mắt lướt qua chén trà, nhìn ta: “Nàng đang mắng thầm ta trong lòng đấy à?”
Hắn có thể đọc được suy nghĩ của ta hay sao vậy?
Ta lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không có đâu, thiếp nào dám đâu.”
Tào Vân Châu uống cạn chén trà: “Xem ra là mắng ta thật.”
Ta mắng ngươi thì sao!
Ta thích mắng ngươi đó!
Nếu không phải bởi vì biết đánh không lại, ta còn muốn đánh ngươi một trận nữa kìa!
Những lời này, ta cũng không dám nói.
Không biết phải giải thích như thể nào, ta chỉ có thể xấu hổ cười ha hả vài tiếng.
Kết quả, mặc dù ta không dám mắng, nhưng lại có người mắng thay ta.
Bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng gào thét chói tai: “Một tên hoạn quan lại dám to gan uy h.i.ế.p bệ hạ, Tào Vân Châu, ta hận không thể uống uống m.á.u ăn thịt của nhà ngươi! Cho dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo ngươi xuống âm tào địa phủ! Khiến ngươi không bao giờ có thể kiêu ngạo được nữa!”
Ta nhìn về phía Tào Vân Châu với ánh mắt khó hiểu. Hiện giờ hoạn quan nắm quyền, đúng thật là hắn có uy h.i.ế.p bệ hạ, nhưng cũng không có ai dám trắng trợn gào lên như vậy cả.
Tào Vân Châu đặt chén trà trong tay xuống, nghe thấy người khác mắng mình như vậy, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.