Tiệm Bánh Bao Nhân "Thịt" - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:42:13
Lượt xem: 1,690
Bỗng nhiên, Trần Mộc túm lấy cổ áo tôi, kéo mạnh một cái, suýt nữa tôi đánh rơi miếng thịt.
Ông Trần vội vàng can ngăn, cười gượng: "Mộc, cậu đang làm gì đấy? Không thể động tay động chân, chuyện bố cậu mất tích vẫn đang được cảnh sát điều tra."
Trần Mộc kích động, nói: "Tôi chắc chắn bố tôi biến mất có liên quan đến anh, Tôn Quỳ."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn gần ba mươi, nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi.
Tôi đáp: "Tôi đã nói là không gặp bố anh rồi, anh dựa vào đâu mà nói tôi liên quan đến việc bố anh mất tích?"
Hắn gằn giọng: "Bố tôi biến mất sau khi đến nhà anh."
Tôi sững người vài giây.
Nhà tôi và nhà Trần Ngũ ở sát nhau.
Trước đây, mỗi khi tiệm tôi đông khách, ông ta lại đêm hôm lởn vởn quanh quán, đập vỡ kính, ném chuột c.h.ế.t vào quán, thậm chí còn phóng hỏa.
Nhưng vì xung quanh không có camera, tôi chẳng có bằng chứng, đành phải chịu đựng.
Tôi đáp: "Tôi đã bảo là không gặp bố anh, đừng vu khống tôi."
Tôi mạnh tay đẩy Trần Mộc ra, hắn ngã sõng soài xuống đất.
Tuy tôi gầy nhưng sức khỏe không tệ.
Còn loại người to xác như hắn mà chẳng có gì đáng ngại.
Tôi xách thịt, vừa định rời đi, Trần Mộc lại lao tới, như thể tôi là kẻ thù g.i.ế.c bố hắn.
Ông Trần cố sức kéo hắn lại, hét lên: "Quỳ, mau đi đi!"
Tôi xách thịt ra khỏi sân, vừa đóng cổng, tôi đã nghe thấy tiếng la hét thảm thiết từ trong sân vọng ra.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Tôi treo miếng thịt lên ghi đông xe đạp, rồi nhanh chóng về đến nhà.
Tôi mở cửa tiệm, không có Trần Ngũ, cửa tiệm tôi sạch sẽ hẳn.
Không còn ai ném rác trước cửa, càng không có ai đập kính.
Tôi mang thịt ra sân sau, cắt thành từng khối ba chỉ lớn rồi cho vào nồi nấu.
Chẳng bao lâu, thịt kho tàu đã xong.
Tôi cho thịt vào thố gỗ, mang ra trước cửa. Giờ này, ai nấy đều tan làm về.
Tôi cười nói: "Mọi người đều đã ăn thử bánh bao tôi làm, hôm nay nếm thử thịt kho tôi nấu nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tiem-banh-bao-nhan-thit/chuong-3.html.]
Ngay lập tức, người đi qua đều dừng lại, kéo đến vây quanh.
Ai cũng cầm đũa nếm thử vài miếng.
Tôi thấy bà Trần cũng có mặt trong đám đông, bèn gọi: "Bà ơi, bà lớn tuổi rồi, để cháu múc một bát, bà vào trong ngồi ăn từ từ nhé."
Bà Trần cười hiền lành, mọi người tự động nhường đường cho bà.
Bà chống gậy, vừa đi vừa nói: "Cậu thanh niên này có tâm thật, vậy tôi vào nhà ăn."
Tôi đỡ bà vào nhà, đặt trước mặt bà một bát thịt kho.
Bà cầm đũa, cười với tôi, chưa ăn đã bắt đầu khen: "Cậu thanh niên giỏi giang thật đấy.”
04
Tôi nói: "Bà ơi, bà ăn thử đi."
Bà Trần gắp một miếng thịt kho, bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi nở nụ cười.
Bà nói: "Cháu trai à, bà chỉ có một cô con gái, mà cô ấy lại sống xa nhà. Nếu cháu ngày nào cũng mang thịt đến cho bà, bà sẽ nhận cháu làm con nuôi."
Bà Trần có của ăn của để, nghe nói nhà bà có cổ vật gia truyền.
Nhưng tôi chẳng ham, tôi đến đây không phải vì tiền.
Tôi cười: "Bà ơi, bà đừng làm khó cháu, đâu phải dễ dàng gì."
Lúc nói câu này, chân tôi hơi nhũn ra, đành phải ngồi xuống ghế.
Bà Trần liếc nhìn chân tôi, nói: "Cách này đau đấy chứ."
Trên đường từ nhà anh Trần đồ tể về, tôi bị ngã một cú, đau điếng, m.á.u còn chảy ra.
Thấy tôi im lặng, bà Trần tiếp tục: "Cháu trai, bà cũng không ép cháu, một tuần mang thịt cho bà một lần là được."
Bà vừa nói vừa gắp miếng thịt bỏ vào miệng, từ tốn thưởng thức.
Tôi hỏi: "Bà ơi, nếu cháu không mang đến thì sao?"
Bà không thèm liếc nhìn tôi, lạnh lùng đáp: "Bà sống đến từng này tuổi, vẫn có chút quen biết. Lúc đó, chỉ sợ bà không kìm được miệng. Bà biết cháu là ai, Tôn Hà chính là em gái cháu, đúng không?"
Tôi cười gượng: "Bà ơi, nhà cháu chỉ có mình cháu, làm gì có em gái."
Bà lắc đầu: "Tôn Hà là em gái cháu, năm năm trước, cô ấy và chồng mở một quán thịt cừu ở đây. Ban đầu làm ăn tốt lắm, nhưng bị Trần Ngũ bắt nạt đến mức phải bỏ đi. Trần Ngũ còn đánh gãy chân chồng cô ấy. Nhưng dù có thù, cũng đâu đến mức phải g.i.ế.c người diệt khẩu. Bà đây nghĩ mãi không ra."
Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, da dẻ khô khốc, đôi mắt lõm sâu như một cái xác khô, chẳng còn chút sinh khí.
Thấy tôi không đáp, bà lại hỏi: "Cháu trai à, bà đã trăm tuổi rồi, cháu không cần phải giấu bà đâu. Nói thật cho bà biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"