Tiệm Bánh Bao Nhân "Thịt" - Chương 8: Kết
Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:48:51
Lượt xem: 1,424
Vừa dứt lời, chúng tôi đã đến đồn cảnh sát.
Tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn, có vài người thay phiên hỏi cung.
Cảnh sát Trương hỏi: "Tôn Quỳ, cậu khai thật đi, cậu có biết mình bán thịt người không?"
Tôi ngơ ngác vài giây rồi đáp: "Làm sao có thể? Tôi bán toàn thịt heo, từ trước đến giờ vẫn mua từ nhà Trần đồ tể, nếu các ông không tin, có thể gọi anh ta đến đây."
Cảnh sát Trương nói: "Chuyện của Trần đồ tể chúng tôi sẽ điều tra."
Tôi hỏi: "Vậy Trần đồ tể đâu rồi? Không lẽ tên khốn đó bán cho tôi thịt người? Tôi chỉ nhớ hôm đó, ông ta nói có bốn mươi cân thịt heo đen, muốn bán rẻ cho tôi rồi rời đi. Ông ta giao thịt đến cho tôi, đã chặt nhỏ hết rồi, tôi còn thấy lạ vì trước giờ anh ta vẫn bán nguyên tảng.”
10
Cảnh sát Trương vừa nghe tôi xong, liền hỏi: "Còn lại thịt nào không?"
Tôi gật đầu: "Còn lại năm cân, đang ở trong tủ lạnh."
Cảnh sát Trương nói: "Tiểu Lý, mau mang thịt ra đây."
Sau khi cảnh sát Trương ra lệnh, ông tiếp tục hỏi tôi.
Đến gần sáng, tôi mới được thả ra.
Trước cửa đồn cảnh sát, cảnh sát Trương thông báo cho tôi rằng đó không phải thịt heo đen, mà là thịt người, có khả năng là của Trần Mộc.
Lưng tôi lạnh toát, tôi nói: "Vậy... phải làm sao bây giờ?"
Cảnh sát Trương nói: "Chúng tôi đang truy lùng Trần Đồ Tể. Dù hiện tại chưa có chứng cứ chứng minh cậu có liên quan, nhưng cậu không được rời khỏi đây và phải sẵn sàng cho việc điều tra."
Tôi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi trở về ngõ.
Vừa vào đến ngõ, tôi đã nghe thấy những tiếng chửi bới, có lẽ mọi người đã biết chuyện thịt người trong bánh bao.
Tôi cúi đầu, vội vã đi về phía cửa hàng, nhưng vừa đến cửa, tôi đã thấy cửa hàng bị bao vây bởi người dân trong ngõ.
Vợ của Trần Ngũ hét lớn: "Tôn Quỳ, cậu không phân biệt được thịt heo và thịt người sao? Theo tôi, cậu biết rõ thịt có vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tiem-banh-bao-nhan-thit/chuong-8-ket.html.]
Tôi đáp: "Tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi và mọi người không có thù oán gì."
Vợ Trần Ngũ tiếp tục la hét: "Cậu không có thù oán với mọi người, nhưng có thù với chồng tôi. Chồng tôi chắc chắn đã bị cậu giết, rồi làm thành bánh bao, bán cho mọi người."
Tôi lạnh lùng nói: "Trần Ngũ là kẻ côn đồ, con trai ông ta cũng không phải hạng tốt, người trong ngõ đều bị họ ức hiếp. Sao lại đổ lỗi cho tôi? Đừng vu khống."
Mọi người trong ngõ nhìn nhau, không nói gì.
Tôi tiếp tục: "Trần Ngũ mất tích, con trai ông ta cũng biến mất, người được lợi nhất chính là bà. Tiền của Trần Ngũ đều là của bà. Tôi còn nghi ngờ bà mới là kẻ g.i.ế.c người."
Vợ Trần Ngũ ngẩn người vài giây, sắc mặt trở nên khó coi, nói lời ngắt quãng: "Tôn Quỳ, cậu nói bậy! Trần Ngũ đối xử tốt với tôi, sao tôi lại g.i.ế.c ông ấy? Đừng đổ tội cho tôi."
Tôi nói: "Việc bà và Lưu Tam ngoại tình, chỉ có Trần Ngũ không biết."
Vừa dứt lời, vợ Trần Ngũ tức giận đến mức giậm chân, nhổ nước bọt về phía tôi rồi về nhà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Những người khác đều nhìn về phía tôi, dù sao bánh bao cũng là mua từ cửa hàng của tôi.
Tôi nói: "Khi vụ án được giải quyết, tôi sẽ có câu trả lời cho mọi người."
Nghe tôi nói vậy, mọi người lần lượt rời đi.
Bảy ngày trôi qua, cảnh sát thông báo đã phá được vụ án.
Trần đồ tể bị bắt, ông ta đã g.i.ế.c Trần Mộc, rồi xay nát thịt của Trần Mộc và bán cho tôi, tôi không biết gì về chuyện này.
Trần đồ tể cũng thừa nhận đã g.i.ế.c Trần Ngũ, nhưng con d.a.o g.i.ế.c Trần Ngũ thì ông ta đã vứt xuống sông.
Dù đã tìm kiếm vài ngày, con d.a.o vẫn không được tìm thấy.
Hơn nữa, Trần đồ tể đã không chịu nổi, qua đời vì xuất huyết não.
Trần đồ tể có bệnh, hôm trước khi uống rượu, ông ta đã nói với tôi rằng ông ta không sống được lâu nữa và hy vọng tôi có thể giúp chăm sóc mẹ già của ông ta.
Ông ta đã cho tôi địa chỉ của mẹ ông ta.
Sau khi vụ án kết thúc, tôi đã bán cửa hàng bánh bao, chia tiền bán cửa hàng cho người trong ngõ.
Tôi mua vé tàu đến quê của Trần đồ tể để phụng dưỡng mẹ ông ta.
[HẾT TRUYỆN]