Tiến trình huấn luyện một con sen ưu tú của bổn mèo - Chương 14. Huấn luyện thành công! Con sen giờ là của bổn mèo!
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:15:51
Lượt xem: 13
Sáng sớm, tôi bị đại ca đánh thức.
Tôi còn có hơi buồn ngủ, sau khi biến thành mèo xong lại rúc vào lòng hắn.
"Chúng ta phải tới nhà mới."
Hắn xoa xoa đầu tôi, trịnh trọng tới lạ đem tôi đặt lên ghế, còn thắt đai an toàn cho tôi.
Chờ tôi ngủ dậy, sóng biển chồng chất từng tầng, bọt sóng trắng xóa đang nhộn nhạo trong gió.
Tôi chạy ra bờ cát, đại ca đi theo sau tôi.
Là một con mèo chưa hiểu sự đời, tôi bị chấn kinh rồi.
"Oa, chậu cát mèo lớn quá."
Đám người xung quanh đều kỳ quái nhìn tôi.
Thật mất mặt mèo mà.
Đại ca vẫn đứng ở bên cạnh ôm bụng cười to, cười tới mức sắp rớt đầu xuống.
Tôi tức giận đi lên đánh hắn, đại ca linh hoạt né tránh, ở trên bờ cát lưu lại từng dấu chân vui vẻ.
Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà vẫn còn treo ở góc chân trời, bờ biển đã nổi lên gió lạnh.
Đại ca cởi áo khoác khoác lên người tôi.
Tôi khẽ dựa đầu lên vai hắn: "Nơi này thật đẹp."
Đại ca che lại hai mắt tôi, như ảo thuật móc ra một cáo hộp nhỏ màu hồng phấn.
Tôi gấp không chờ nổi mở ra.
Là một cái chìa.
Thanh âm đại ca mềm mại vô cùng: "Sau này chúng ta sẽ ở nơi này."
Thì ra hắn đã sớm mua một căn biệt thự ở gần bờ biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tien-trinh-huan-luyen-mot-con-sen-uu-tu-cua-bon-meo/chuong-14-huan-luyen-thanh-cong-con-sen-gio-la-cua-bon-meo.html.]
Tôi nhìn đại ca, cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của hắn, chóp mũi bỗng chốc chua xót.
"Em không có cố ý đốt nhà, em chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi, thời gian qua đều là anh nuôi em."
Đại ca lắc đầu: "Chưa bao giờ là anh nuôi em, là do em đang chữa lành cho cuộc sống của anh."
Hắn nhẹ để tôi gối lên đùi , bàn tay xoa xoa đỉnh đầu tôi, sờ tới đuôi tóc của tôi, từng chút từng chút một.
"Trước khi gặp em, cuộc sống của anh u ám lại tẻ nhạt, không biết một ngày nào đó sẽ phơi thây nơi đầu đường hoặc là c.h.ế.t ở một góc không người nào đó. Nhưng sau khi gặp em, anh bắt đầu có chờ mong, chờ mong mỗi ngày mở cửa về nhà em đều sẽ cọ tới làm nũng, chờ mong mỗi một đêm yên tĩnh đều có em làm bạn."
Hắn rũ mắt, khi lại mở miệng lần nữa thì thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
"Ba tháng mất đi em là đoạn thời gian trôi qua khó khăn nhất của anh. Sau đó em đột nhiên trở về, đột nhiên biến thành người, anh có hơi ngẩn ra, nhưng trước sau anh vẫn luôn biết, người anh muốn là em, bất luận em là mèo hay là người."
Thanh âm đại ca rất nhẹ, phảng phất như bị gió thổi qua là sẽ tiêu tán không còn gì, nhưng dừng ở trong lòng tôi lại như nhấc lên sóng to gió lớn.
Hắn kéo tôi tới, để tôi và bốn mắt đối diện.
Tôi nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, khóe miệng còn mang theo nụ cười, ánh mắt sáng rỡ nhìn tôi, phảng phất như trên đời này chỉ còn lại hai chúng tôi vậy.
"Anh thực may mắn, may mắn người em gặp được là anh. Cho nên có thể đồng ý với anh hay không, sau này mãi mãi ở bên anh, đừng rời đi nhé."
Tôi nhìn hắn, thanh âm đã nghẹn ngào lại, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui sướng trong lòng:
"Thế giới của em, từ đầu tới cuối chỉ có mình anh."
Đại ca còn muốn nói gì đó, trong lúc lơ đãng, ánh mắt rơi xuống trên môi tôi, ánh mắt bỗng lóe lên, cùng với ánh hoàng hôn dần tắt, chúng tôi cùng nhau trầm luân vào trong bóng đêm.
Oakakaka… meo, meo, meo…
Bổn mèo quả nhiên là một bé mèo đáng yêu nhất.
Đồng thời là bé mèo lợi hại nhất.
Bổn mèo đã thành công huấn luyện chủ nợ của bố thành một con sen ưu tú, một quan xúc phân đạt tiêu chuẩn.
Meo, meo, meo, bổn mèo đúng là quá vất vả rồi!
Nhưng kết quả thật là xứng đáng!
(Hoàn toàn văn)