TIẾNG KÊU THỔN THỨC - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:02:01
Lượt xem: 4,154
(Văn án)
Ta bẩm sinh bị lãng tai, là ám vệ vô dụng nhất bên cạnh Chủ thượng.
Chủ thượng nói ta giống như con heo, ta đáp rằng mình sẽ ra ngoài mua nấm hương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn không chịu nổi, sai ta đi giám sát kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Ta cải trang thành một bà bán bánh, bày sạp trước cửa nhà kẻ thù của hắn.
Hai tháng sau, Chủ thượng mặt mày xanh mét lôi ta xuống từ trên giường của kẻ thù.
"Lão tử bảo ngươi giám sát hắn! Không phải bảo ngươi ngủ với hắn!"
01
Sau khi trở về từ tiệc Trung Thu, Chủ thượng hất hết tấu chương trong thư phòng xuống đất.
Ta bị mớ giấy tấu chương đó đập vào đầu, nhưng vẫn quỳ thẳng lưng.
Ta biết, lửa giận của Chủ thượng không phải nhắm vào ta, mà là nhắm vào mưu sĩ xảo quyệt của Thái nữ.
Nghe nói trong tiệc Trung Thu, Bùi Tố lại làm Chủ thượng tức điên.
Bùi Tố ăn nói sắc sảo, Chủ thượng không thể đối đáp, chỉ có thể trở về trút giận.
"Cái tên Bùi Tố này, sao hắn không tự đi c.h.ế.t đi?!"
Ta đáp: "Có lẽ không thể."
Chủ thượng lạnh lùng nhìn qua.
"Ngọc Toái, ngươi muốn c.h.ế.t à?"
Ta từ chối nhẹ nhàng: "Ta không ăn phân."
Chủ thượng xoa trán, trông rất đau đầu.
"Cút ra ngoài."
Nam nhân thật là sáng nắng chiều mưa.
Ta đáp: "Vâng, thuộc hạ xin cáo lui."
02
Ta là một ám vệ.
Vì bị lãng tai, ta thường xuyên nghe nhầm mệnh lệnh của Chủ thượng, dẫn đến hậu quả trái ngược.
Chủ thượng thường mắng ta vì điều đó.
Nhưng mắng cũng vô ích.
Trước đây, Chủ thượng mắng ta giống như con heo, nhưng ta lại nghe thành bảo ta ra ngoài mua nấm hương.
Hôm đó, ta ra chợ tỉ mỉ chọn lựa và hớn hở mang về một túi nấm hương tốt nhất.
Chủ thượng tức giận đến mức bảo nhà bếp làm món nấm liên tục mấy ngày, ép ta ăn hết.
Nhưng tay nghề nhà bếp rất giỏi, ta ăn rất vui vẻ.
Thấy ta vui, Chủ thượng càng giận, vứt hết túi nấm đi.
Thật đáng tiếc.
Tam hoàng tử điện hạ của ta tính tình vô cùng tệ, mỗi ngày không mắng người thì cũng đang chuẩn bị mắng.
Nhưng may là vẻ ngoài của hắn đã bù đắp điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-keu-thon-thuc/1.html.]
Hắn có một gương mặt rất đẹp, nghe nói thừa hưởng từ mẫu phi yêu kiều của hắn.
Sự yêu kiều ấy không mang tính tấn công mà giống như một con mèo cưng, ngay cả khi quơ móng vuốt cũng đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Đôi mắt hắn tròn xoe, mỗi khi tức giận trông như một con mèo nhỏ đang phồng má, khiến ta khi bị mắng luôn mất tập trung, chỉ mải nhìn gương mặt hắn, không nghe thấy hắn nói gì.
Chủ thượng không hề hay biết điều đó, vẫn luôn nghĩ mình rất uy nghiêm.
Thực ra, hắn chẳng hề dính dáng đến từ "uy nghiêm" chút nào.
Chẳng hạn như, hắn ngã một cái mà có thể khóc đến nửa đêm.
03
Ngày hôm sau, Chủ thượng sai ta đi giám sát Bùi Tố.
Ta biết, hắn chỉ muốn tống ta ra xa vì thấy ta phiền phức.
Chủ thượng không hề tin tưởng ta.
Hắn nói: "Cái đầu của ngươi, ta không trông mong ngươi làm nên chuyện lớn. Ngươi chỉ cần quan sát xem hắn thích gì, ghét gì, rồi về báo lại. Cẩn thận đừng để bị phát hiện."
Ta đáp: "Vâng, được ạ."
Việc trà trộn vào Bùi phủ Tố quá khó, nên ta mua một chiếc bếp lò từ ông chủ tiệm bánh nướng ở Đông Thị.
Rồi ta kéo nó từ phía đông hoàng thành đến phía tây.
Nhà của Bùi Tố ở phía tây.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ta dựng chiếc bếp lò và bàn gỗ trước cửa nhà Bùi Tố, bắt đầu bán bánh.
Nhưng ba ngày trôi qua, Bùi Tố vẫn chưa xuất hiện.
Ta rất chán nản, nghĩ rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ lần này, Chủ thượng có thể thực sự đuổi ta ra khỏi nhà.
Khi đang tuyệt vọng, Bùi Tố xuất hiện.
Hắn mặc một chiếc áo dài lụa xanh như lá trúc, áo lót màu trắng ánh trăng làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng, lông mày thanh tú, môi mỏng, phong thái tao nhã.
Chỉ đứng đó thôi mà đã khiến người ta không thể rời mắt.
Ta không ngờ hắn lại đẹp đến vậy.
Trong miêu tả của Chủ thượng, Bùi Tố không chỉ gian xảo mà còn cực kỳ xấu xí.
Ta nhìn lại bức họa mà Chủ thượng đưa trước khi đi – một gương mặt đầy tàn nhang, mũi to đỏ, mắt lé.
Ta nghi ngờ mình đã nhận nhầm người.
Than trong lò cháy rực, ta đứng bên cạnh lò, cảm thấy hơi khó xử.
Lúc này, Bùi Tố được đám tùy tùng vây quanh đã chú ý đến quầy hàng của ta.
Bước chân hắn khựng lại, rồi đi về phía ta.
Ta vội vàng cất bức họa, lau tay, bắt đầu nhào bánh một cách cần mẫn.
Bùi Tố dừng lại trước quầy, im lặng nhìn ta làm việc, đôi mắt đẹp như sương mù trên núi, dễ dàng khiến người ta bị cuốn vào.
Thật lòng mà nói, mắt mũi của hắn không phải quá xuất sắc, nhưng khi kết hợp lại thì trông vô cùng dễ chịu.
Một thợ săn giỏi phải biết giả dạng thành con mồi.
Ta lờ hắn đi, điêu luyện trộn phần nhân thịt lợn ba chỉ và rau cải khô, nhét vào trong lớp vỏ bánh trắng mịn.
Tên tùy tùng bên cạnh hắn sốt ruột bước lên: "Ai cho ngươi bán bánh ở đây? Ngươi có biết đây là nơi nào không?"
Bùi Tố nhíu mày, giơ tay ngăn tên tùy tùng lại.