TIẾNG KÊU THỔN THỨC - 12
Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:07:14
Lượt xem: 2,834
Bùi Tố quỳ đó, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy thách thức.
"Thử hỏi cô ấy là biết ngay."
Chủ thượng không yên lòng quay về phủ.
Hai ngày nay, hắn ngồi đợi ta tỉnh lại dưới hiên nhà, không ôm lò sưởi tay, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó một mình, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Linh nói, chưa bao giờ thấy hắn thất thần như vậy.
32
Biết ta tỉnh lại, Chủ thượng đẩy cửa bước vào.
Mắt hắn thâm quầng, y phục nhăn nhúm, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.
"Xin lỗi," ta cẩn trọng nói, "nhiệm vụ... lại không hoàn thành."
Đôi tay đang đặt trên mép chăn của hắn siết chặt không một tiếng động.
"Xin lỗi, xin lỗi, ngươi còn định nói bao nhiêu lần 'xin lỗi' nữa?" Hắn nói khẽ, "Mạng cũng sắp không còn, còn lo gì nhiệm vụ?"
Ta ngơ ngác một lúc.
Lạ thật, hắn trông không có vẻ gì là đang tức giận.
Ta thẫn thờ một lúc, Chủ thượng cũng không nói gì.
Rất lâu sau, hắn mới hỏi: "Còn đau chỗ nào không?"
Ta lắc đầu, hỏi: "Long Song thế nào rồi?"
"Đang dưỡng thương ở y quán, không nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhị hoàng tử thì sao?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Hoàng tỷ đã đánh hắn một trận rồi đem đi giam lỏng," Chủ thượng cau mày, "hắn có mẫu phi bảo vệ, g.i.ế.c thì khó, đây đã là hình phạt nặng nhất rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng lại chìm vào im lặng.
Gió thổi qua chuông gió dưới hiên, phát ra những âm thanh vui tai.
Nghĩ lại, chuông gió này là do ta và Chủ thượng treo lên khi còn nhỏ.
Chủ thượng đột ngột lên tiếng.
"Bùi Tố nói với ta..." Hắn ngừng lại, như thể sợ hãi khi hỏi câu đó, "Ngươi thích hắn?"
Ta không muốn giấu Chủ thượng, do dự một lúc rồi gật đầu.
"Vâng, thuộc hạ thích hắn."
33
Chủ thượng đột nhiên đứng bật dậy.
Hành động quá mạnh làm suýt đổ chiếc ghế bên giường.
Ta gọi: "Chủ thượng?"
Không có hồi đáp.
Chủ thượng cũng bị lãng tai sao?
Ta lại gọi: "Tam điện hạ?"
Hắn không quay lại, chỉ đứng quay lưng về phía ta, khẽ gọi: "A Ngọc."
Chủ thượng rất hiếm khi gọi tên ta, ta phải mất một lúc mới phản ứng lại: "Dạ."
"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa," giọng hắn bình thản nhưng âm cuối khẽ run, "ngươi thật sự thích hắn?"
Ta nói: "Dạ."
Ta ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Thuộc hạ đã phụ lòng mong đợi của Chủ thượng, phụ lòng bao năm bồi dưỡng của ngài, thuộc hạ thật sự lo sợ. Thuộc hạ xin dùng cái c.h.ế.t để tạ tội."
Chưa dứt lời, Chủ thượng đột nhiên quay phắt lại, trên mặt còn vương những giọt nước mắt chưa khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-keu-thon-thuc/12.html.]
"Ngươi có phải đồ ngốc không hả?! Ta tốn bao nhiêu công sức cứu ngươi về! Là để ngươi c.h.ế.t sao?!"
Ta theo phản xạ định xin lỗi: "Xin lỗi..."
"Im ngay!"
Ta im bặt.
Ta thầm nghĩ: Cũng may, vẫn là Chủ thượng quen thuộc của ta.
34
Đêm đó, Chủ thượng bảo ta cút về Bùi phủ.
Hắn nói nhìn thấy ta là bực mình.
Hắn nói: "Phủ Thụy vương không nuôi kẻ rảnh rỗi, ngươi không làm ám vệ thì cút đi sớm đi."
Ta hỏi: "Ta không cần theo dõi ngài nữa sao?"
"Không cần."
"Cũng không cần chạy việc cho ngài?"
"Không cần."
"Vậy cũng không cần..."
"Ngươi còn chưa nói xong à? Ta đã bảo ngươi đi rồi," Chủ thượng cắt ngang lời ta, "Ta không cần một ám vệ vô dụng như ngươi."
Hắn dừng lại một lúc, giọng càng trở nên cứng rắn hơn.
"Từ nay về sau, hãy làm những gì ngươi muốn, không cần phải làm bất cứ điều gì vì ta nữa."
Ta suy nghĩ một lát, rồi lần cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu và đáp: "Dạ."
Hắn không nói gì, quay lưng lại đọc sách, trông có vẻ rất bận rộn.
Ta nghĩ mình không nên làm phiền hắn nữa.
Ta rời khỏi thư phòng của Chủ thượng, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh buốt trên mũi.
Ngẩng đầu lên, ta nhận ra trời bắt đầu rơi tuyết.
Ở Diêu Quang rất hiếm khi có tuyết rơi, vì vậy ta đứng dưới hành lang, ngắm nhìn một lúc.
Đây có lẽ là lần cuối cùng ta thưởng thức tuyết ở đây.
Tuyết rơi không nhiều đến mức phải dùng ô.
Ta bước xuống bậc thềm, đi vào trong tuyết.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng của Chủ thượng.
"Ngọc Toái! Đợi đã!"
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Chủ thượng bước nhanh về phía ta, mắt hắn ngấn lệ, thoáng ửng đỏ.
Hắn mấp máy môi, nói gì đó.
Ta lại không nghe rõ.
Ta xoa xoa tai, chân thành nói: "Chủ thượng, ta không nghe rõ, ngài có thể nói lại được không?"
Chủ thượng nhìn ta, mắt ngày càng ướt át, đỏ như lá phong bên bờ nước mùa thu.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cười.
"Ngươi thật là... thật sự không nghe thấy, hay chỉ giả vờ không nghe thấy?"
Ta có chút ấm ức: "Thật sự không nghe thấy... Ngài nói lại một lần nữa đi?"
Hắn thở dài một hơi.
"Thôi không nói nữa."
Tuyết rơi lả tả xuống đầu, Chủ thượng hiếm khi nở nụ cười.
Hắn đưa tay ra, dường như định phủi tuyết trên tóc ta, nhưng rồi lại dừng giữa không trung, lặng lẽ thu tay về.
Chủ thượng nói: "Bảo trọng."