TIẾNG KÊU THỔN THỨC - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:02:44
Lượt xem: 3,986
Mỗi ngày, ta dậy sớm để nhào bột, chỉ làm một lượng nhất định, bán hết thì nghỉ, không bán hết thì không để lại qua ngày.
Trước khi nướng, ta quét một lớp nước mật ong lên bánh, khiến chúng có màu sắc sáng bóng và hấp dẫn khi nướng xong.
Khi mặt trời đã ngả về phía tây, nguyên liệu đã dùng hết.
Khách hàng dần rời đi, ta lau sạch bàn và đậy nắp bếp lò.
Nhưng Bùi Tố vẫn chưa rời đi.
Hắn gục đầu lên bàn, chăm chú nhìn ta.
Ta bước tới nói: "Bùi đại nhân, hôm nay hết bánh rồi, ta sắp đóng quán."
"Vậy sao," hắn đáp, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, "Nhưng ta muốn ở lại bên cô thêm chút nữa."
Ta nói: "Ta cũng muốn vậy."
Dù gì ở lại lâu hơn cũng giúp ta giám sát hắn lâu hơn.
Lông mi dài của Bùi Tố khẽ run, dường như ngạc nhiên, hắn ngước mắt lên.
"Ngọc cô nương, cô…"
Một mũi tên xé gió cắt ngang lời hắn.
Mũi tên cắm vào lò bánh của ta, đuôi tên vẫn còn rung.
Ta nhận ra, đó là mũi tên của phủ Chủ thượng.
06
Ta nhíu mày.
Rốt cuộc là kẻ mắt mù nào đây?
Chủ thượng đã dặn không được ám sát Bùi Tố, vì nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ phải gánh hậu quả.
Chắc chắn đây là người của các vương phủ khác, muốn đổ vạ cho Chủ thượng.
Nhưng trong tình huống này, ta không thể lộ mình biết võ, nếu không nhiệm vụ giám sát sẽ thất bại.
Ta rơi vào trầm tư.
Kẻ trên mái nhà đã giương cung chuẩn bị bắn.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Bùi Tố đã che chắn cho ta, ấn đầu ta xuống.
"Ngọc cô nương," hắn nhẹ giọng nói, "Lát nữa ta sẽ ra ngoài trước, bọn chúng sẽ theo ta. Cô ở lại đây đừng cử động, hiểu không?"
Hơi thở của hắn lướt qua tai ta, nhột nhạt.
Bị hắn đè nặng, ta khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu lên, môi ta chạm vào cằm hắn.
Hắn lập tức bối rối.
"Thất, thất lễ rồi…"
Một mũi tên khác xé gió lao tới, ta chấp nhận số phận, đẩy mạnh Bùi Tố ra, đỡ lấy mũi tên.
Vài giọt m.á.u rơi xuống đất, cơn đau dữ dội truyền từ sau lưng.
Ánh mắt Bùi Tố đầy tuyệt vọng.
Kẻ trên mái nhà lặng lẽ bỏ đi.
Bùi Tố lao tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt đỏ hoe, như sắp khóc.
"Ngọc cô nương, cô chờ ta ở đây. Ta đi tìm người cứu cô…"
Ta chưa kịp nói gì, hắn đã chạy đi.
Ta "chậc" một tiếng, tự tay rút mũi tên ra khỏi lưng.
Ai mà đi làm ám vệ lại không mặc giáp mềm?
Ngốc nghếch thật.
07
Khi Bùi Tố dẫn người trở lại, ta đã tháo áo giáp mềm ra và vứt vào bụi cỏ góc tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-keu-thon-thuc/3.html.]
Hắn nhìn ta bình thản, hai mắt rưng rưng nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ngọc cô nương, cô… cô không sao chứ?"
"Ta không sao."
Hắn nắm lấy tay ta, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới.
Mấy người xung quanh không dám nhìn thẳng.
Ta nói: "Nếu đại nhân cũng không sao, thì thả ta đi, ta còn phải về nhà chuẩn bị bánh cho ngày mai."
Hắn nghẹn lời, mắt đỏ như mắt thỏ, giọng nói hiếm khi cứng rắn.
"Không được, cô là ân nhân cứu mạng của ta."
"Những ngày này, cô phải ở lại trong phủ ta để dưỡng thương."
Dưỡng thương ở Bùi phủ.
Tùy tùng bên cạnh Bùi Tố tỏ vẻ ngạc nhiên, liền lên tiếng khuyên hắn.
"Đại nhân, việc này không hợp lý..."
"Không cần nói thêm!" Bùi Tố nhìn ta một cách chắc chắn, "Ta tin cô ấy."
Mắt ta nóng lên, nước mắt lập tức "tách" một giọt rơi xuống.
Bùi Tố ngạc nhiên nhìn ta khóc, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu ta rất dịu dàng.
"Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ cô."
Ta khóc òa lên, cảm xúc vỡ òa trong lòng.
Điều đó có nghĩa là, từ giờ ta có thể thoải mái giám sát Bùi Tố.
Chủ thượng, thuộc hạ đã thành công rồi.
08
Ta lập tức được Bùi Tố đưa về phủ.
Hắn chuẩn bị cho ta một phòng riêng, mọi thứ ăn mặc đều do hắn chi trả.
Sáng hôm sau, Bùi Tố ra ngoài tham gia buổi triều sớm.
Ta ngồi trước bàn viết mà hắn chuẩn bị, hớn hở viết thư gửi Chủ thượng.
【Báo Chủ thượng:
Thuộc hạ không phụ sự ủy thác, đã thâm nhập thành công vào địch doanh.
Cho thuộc hạ thêm thời gian, nhất định sẽ khiến Bùi Tố quỳ xuống cầu xin, giúp Chủ thượng thực hiện đại nghiệp.
— Ngọc Toái】
Viết xong, ta gọi bồ câu quen thuộc đến, gửi thư đi.
Tối hôm đó, khi trời tối đen gió mạnh, ta nghe thấy tiếng động nhẹ trên mái nhà.
Với phản xạ của ám vệ, ta lập tức lao lên mái nhà.
Nhưng ta không ngờ rằng, người đứng trước mặt ta là Chủ thượng.
Hắn khoác một chiếc áo choàng trắng không phù hợp để đi đêm, đầu đội mũ rộng vành, trông rất phong độ.
Nhưng cũng rất ngốc.
Ta nghi ngờ hỏi: "Chủ thượng đi dạo đêm à?"
"Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!" Hắn lầm bầm, "Sao ngươi lại ở trong nhà của Bùi Tố?"
Ta nghiêm túc chắp tay: "Thuộc hạ thấy rằng, 'không vào hang hổ, sao bắt được hổ con'. Ở gần hắn sẽ thuận lợi hơn trong việc giám sát và báo cáo về hắn cho Chủ thượng."
Chủ thượng im lặng một lúc.
"Ngươi nói cũng có lý," hắn đáp, "Nếu đã vậy, tiếp tục giám sát hắn."
Gió đêm quá lớn, bệnh lãng tai của ta lại tái phát.
Ta nghe nhầm thành: "Nhanh chóng ngủ với hắn."