Tiếng Khóc Chiêu Tài - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:06:12
Lượt xem: 2,344
Tôi khóc chạy vào nhà, nhìn thấy chị tôi mặt mày tái mét, không ngừng xin mẹ cho ôm em bé.
Vì có người ở đó, mẹ tôi không vui vẻ gì, chỉ đẩy em bé qua.
Chị lau nước mắt cho tôi, nắm tay tôi đặt lên người cái thứ nhỏ bé đó.
"Em phải bảo vệ tốt cho nó khi chị không còn."
Nói xong câu này, chị tắt thở.
Tôi khóc ngất trời ngất đất, mơ hồ chỉ nhớ bà tư đã giữ tôi lại và dặn dò.
"Cô bé, đứa trẻ mà chị cô sinh ra, toàn thân đều là âm khí."
"Ba ngày tới, phải cẩn thận, nhất định không để nó khóc to, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Nhưng chưa kịp để bà nói xong, tôi đã khóc lóc quá mức nên ngất xỉu.
6.
Trong bóng tối, tôi dường như nhìn thấy chị mình, khuôn mặt chị giống như một quả táo, bị mẹ tôi thô bạo hái xuống và đạp nát dưới chân.
"Đồ vô dụng! Lại không kiếm được tiền, sống thì có ích gì chứ?"
Đôi mắt của chị chảy ra chất lỏng màu đỏ, những vết nứt biến thành miệng, liên tục la hét về phía tôi.
Tôi sợ hãi mở mắt, nhận ra rằng những âm thanh đó phát ra từ sân.
Đứa trẻ của chị tôi bị đặt trên mặt đất, bên cạnh là chiếc cốc bị vỡ và bột sữa.
Mẹ tôi, tóc tai bù xù, nằm sấp trên đất, gào lên như một con ếch, thậm chí còn dùng chai nhựa gõ mạnh xuống đất, cố gắng khiến đứa trẻ khóc.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù mẹ làm gì đi nữa, đứa trẻ vẫn không có phản ứng, mắt nhìn chằm chằm như một con búp bê không còn linh hồn.
"Con đê tiện đừng nói đã sinh ra đứa con ma quái đấy chứ, đừng có đổ lỗi cho tao!”
Mẹ tôi dường như cũng sợ hãi, quay lại ném chai nhựa cho tôi: "Mày đi đánh nó, nếu nó không khóc thì dùng nước làm nó sặc!"
Tôi đứng bất động, nhìn đứa trẻ mãi không thể nhúc nhích.
"Mày cũng chống đối tao đúng không?!" Mẹ tôi tức giận, quay lại túm lấy tóc tôi, "Mày đừng quên, chị mày ch/ết là vì mày, vì mày không giúp nó!"
"Mày làm thánh nhân à! Mày đợi đó!"
Mẹ tôi nói xong, tức giận bước ra ngoài, tôi vội vàng bế đứa trẻ vào phòng chị, pha sữa.
Nhưng chưa kịp cho nó ăn xong, mẹ tôi đã trở lại, với một người đàn ông trung niên đen đủi đi sau lưng.
"Đó chính là nó!"
"Đứa lớn không có giá trị gì nữa! Đứa thứ hai vẫn là một cô gái chưa từng biết đến đàn ông, nhìn kìa, ra ngoài có thể bán được giá bao nhiêu.”
"Bà muốn giá gì?" Người đàn ông đánh giá tôi từ đầu đến chân, cười hề hề, "Chỉ có lần đầu mới đáng giá, lần sau tăng thêm 100, nhiều hơn thì không trả nổi đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-khoc-chieu-tai/chuong-3.html.]
"Thì ông mang đi đi, tôi giờ cần tiền ngay lập tức!”
7.
Mẹ tôi vội vàng giật lấy đứa trẻ từ tay tôi, rồi đẩy tôi ra ngoài.
Người đàn ông, mặc dù có mùi hôi thối nhưng lại rất mạnh, thấy tôi vật lộn liền đá một cú vào bụng tôi, túm lấy tóc tôi kéo đi.
Đứa trẻ co ro trong lòng mẹ, đôi mắt đen lấy nhìn tôi, đột nhiên há miệng ra.
"Á!" Nó hét lên một tiếng, khóc thảm thiết và ghê rợn, chỉ trong chốc lát, trời đã tối sầm lại.
Người đàn ông lập tức buông tôi ra, hình như cũng nhận ra điều gì đó, sợ hãi lùi lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Con nhà bà sao mà khóc kêu ghê vậy?"
"Ông hiểu gì chứ, đó là âm thanh của thần thánh!"
Mẹ tôi vui vẻ cười lớn, đặt đứa trẻ xuống đất, quay vòng vòng, không ngừng vỗ tay.
" m thanh này... Tôi đã từng nghe thấy ở nghĩa địa bỏ hoang."
Người đàn ông nhìn bộ dạng phát điên của mẹ, rồi nhìn trời đen kịt, liền quay người chạy trốn.
Nhưng chỉ trong giây lát, tường của chuồng bò đổ ập xuống!
Tôi thấy đầu của ông ta nổ tung như một quả dưa hấu, bị chôn sống dưới những viên gạch, m/áu văng tung tóe, gần như chưa tới một mét từ chỗ tôi đứng.
Đứa trẻ không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, như một con sâu, nằm bẹp xuống đất, nở một nụ cười với tôi.
Cảm giác như da đầu tôi tê dại, không còn sức để đứng lên.
Mẹ tôi liếc nhìn về phía này, bỗng dưng há miệng ra, nổi điên lao tới, nhưng lại giẫm lên x/ác của người đàn ông, lao về phía góc tường.
"Vàng! Ở đây có vàng!"
Tôi không thể tin nổi mà nhìn lại, ở góc tường thực sự có một tượng Phật bằng vàng, nửa người đã bị kẹt trong khe gạch, không biết đã bị giấu bao lâu, nhưng không thể che lấp được ánh sáng vàng tỏa ra.
"To thế này, đủ để đổi được vài vạn đấy!"
Mẹ tôi hớn hở chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến đứa trẻ nằm trần trụi trên đất.
Nó khóc quá lâu, cộng thêm cơ thể yếu ớt, giờ này mặt mày trắng bệch như giấy, nằm cứng đờ trên đất.
8.
Tôi hoảng hốt, nhanh chóng quấn chặt đứa trẻ lại, rồi quay đầu chạy xuống dưới nhà của bà tư.
Bà tư cầm lấy, nhìn thoáng qua rồi lập tức lắc đầu.
"Không cứu nổi đâu."