Tiếng lòng của mèo - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:57:06
Lượt xem: 91
Chỉ làm tôi thêm nực cười mà thôi.
Mắt anh lập tức đỏ lên.
Anh gần như bật khóc.
“À đúng rồi, tôi đã gỡ hết các thiết bị thú cưng của Nguyên Bảo. Anh nên tự lo cho nó đi.”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi vẫn nhắc anh trước khi chuẩn bị rời đi.
“A Ý, đừng mà, đừng đi, anh xin em."
“Anh biết anh sai rồi, lúc đó đầu óc anh mụ mị, bị Lâm Niên Niên mê hoặc."
“Tất cả là lỗi của anh, anh xin em, hãy quay lại đi."
“Nguyên Bảo là con mèo bội bạc, anh biết, anh đã dạy dỗ nó rồi, nó sẽ không như vậy nữa đâu.”
Anh bắt đầu nấc nghẹn, không ngừng van xin tôi, thậm chí quỳ xuống nắm lấy quần tôi.
“Đủ rồi! Viên Bác.” Tôi cắt ngang, anh lúc này chỉ khiến tôi thấy chán ghét.
“Hai tháng trước, một điều kỳ lạ đã xảy ra."
“Tôi nghe thấy tiếng lòng của Nguyên Bảo."
“Đúng, tôi nghe thấy tiếng lòng của con mèo, chính là tiếng lòng của anh.”
Anh lập tức ngừng khóc, im lặng.
“Xin lỗi…”
“Lúc đó anh nhận ra mình ở trong thân thể một con mèo, anh sợ đến phát khiếp."
“Vì vậy, theo bản năng, anh tìm đến em, để em chăm sóc anh."
“Về sau, anh thấy mình càng ở trong thân mèo lâu hơn, thời gian trong thân người ngày càng ngắn lại."
“Cách suy nghĩ, hành vi của anh cũng dần giống mèo hơn."
“Thậm chí anh không kiểm soát được việc phá phách trong nhà."
“Em đừng giận nữa, được không? Anh không cố ý."
“Xin lỗi…”
Tôi xoa trán.
“Viên Bác, đến lúc này mà anh vẫn bịa chuyện để dối gạt tôi sao?"
“Phải, mèo có thể bừa bãi, nhưng tại sao chỉ phá đồ của tôi, còn đồ của Lâm Niên Niên thì nguyên vẹn?"
“Tại sao chỉ thân thiết với Lâm Niên Niên mà không phải với tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-long-cua-meo/chuong-9.html.]
“Tại sao trong tiếng lòng của anh lại chỉ có sự lợi dụng tôi như một công cụ và sự hả hê?"
“Đúng là mèo có thể phạm lỗi, con người cũng vậy."
“Nhưng đó là sự thiên vị cố ý, là sự sỉ nhục có chủ đích."
“Đừng làm tôi thêm ghê tởm, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bàn tay anh đang nắm lấy ống quần tôi cuối cùng cũng thả lỏng, cả người anh như một cây khô héo rũ, nhanh chóng teo lại.
“A Ý… xin lỗi…”
“A Ý…”
“Hu hu…”
Tiếng khóc của anh mỗi lúc một xa, cho đến khi hoàn toàn tan biến.
17
Sự nghiệp của tôi ngày càng thuận lợi, chỉ trong một năm mà tôi đã được tăng lương thăng chức hai lần.
Tôi cũng mua được một căn nhà thuộc về riêng mình ở thành phố này.
Còn nuôi một chú chó nhỏ luôn dành cả trái tim cho tôi, tôi đặt tên nó là “Tân Sinh.”
Nghe bạn cũ kể lại, Viên Bác và Lâm Niên Niên đã cãi nhau một trận lớn, anh ta còn tố cáo với trường về việc Lâm Niên Niên gian lận trong kỳ thi, kết quả là bằng tốt nghiệp của Lâm Niên Niên bị thu hồi, và cô ta cũng không được tham gia thi cao học nữa.
Quá tức giận, Lâm Niên Niên xông vào công ty của Viên Bác, cào rách mặt anh ta, còn bóc hết chuyện của Viên Bác lên mạng.
Công ty vốn đã không hài lòng với việc Viên Bác gần đây cứ hay ngủ gục bất chợt, nay lại càng khó chịu, cuối cùng sa thải anh ta.
Còn về Nguyên Bảo, nghe nói Viên Bác không thể tiếp xúc với nó, cứ chạm vào là ngất xỉu.
Anh ta đem nó tặng người khác nuôi, nhưng người đó cho rằng tính tình nó quá tệ, nên lại đem trả.
Sau đó, có vẻ nó đã trở thành một con mèo hoang.
“Tân Sinh! Chậm lại chút nào!” Hôm ấy, trong lúc tôi dắt chó đi dạo, chú chó nhỏ vui vẻ chạy phía trước, tôi suýt không giữ được dây xích.
Nghe thấy lời tôi, chú chó liền ngoan ngoãn đi chậm lại.
“Meo~”
Một chú mèo gầy yếu từ trong bụi cỏ bước ra, ngơ ngác nhìn tôi.
“A Ý…”
“Tân Sinh, đi thôi!” Tôi nhanh chóng dời mắt đi, dẫn chú chó rời khỏi.
Hôm nay trời thật đẹp.
Tương lai chắc chắn cũng sẽ là những ngày đẹp như thế này.