Tiếng lòng gian dối - 17: End
Cập nhật lúc: 2024-06-02 23:39:40
Lượt xem: 2,997
17
Hạ Nhu đương nhiên không g.i.ế.c được tôi.
Cô ta còn chưa kịp tới gần tôi đã bị người hầu ném ra ngoài.
Mặc kệ nhỏ làm ầm lên nhưng vẫn không ai mở cửa.
Nhưng Hạ Nhu vẫn không từ bỏ.
Nửa tháng sau, cô ta gọi điện cho tôi nói muốn gặp mặt tôi để xin lỗi.
Sau khi xin lỗi tôi xong, nhỏ sẽ đi Thẩm Quyến để làm việc nên đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng tôi.
Tôi đương nhiên biết, Hạ Nhu không phải là muốn gặp tôi, mà là muốn g.i.ế.c tôi.
Giống như ở kiếp trước, cô ta cảm thấy tôi ch.ết rồi thì có thể thay thế vị trí của tôi.
Chỉ cần không có tôi, người nhà họ Hạ sẽ chấp nhận Hạ Nhu.
Tôi chấp nhận gặp mặt.
Vẫn là toà nhà cao tầng ở kiếp trước.
Nửa tháng không gặp, Hạ Nhu thay đổi rất nhiều.
Không còn những bộ đồ đắt tiền, giờ đây cô ta đang mặc một bộ quần áo rách nát trông vô cùng tiêu tuỵ
Nhỏ nói: "Mẹ tao vì để lấy lòng chồng mới mà bà ta dám….”
Hạ Nhu không thể nói tiếp, trông vô cùng suy sụp
Tôi lạnh lùng nói: "Đấy là mẹ cô đối xử với cô, tìm tôi cũng vô dụng thôi."
"Chỉ cần mày để tao trở về nhà họ Hạ, tao không cần ở với mẹ chịu khổ nữa."
"Hạ Nhu, cô năm nay 17 tuổi, có tay có chân, phải dựa vào mẹ mới có thể sống sót sao?"
"Mày cũng 17 Tuổi, vì sao mày vẫn cần gia đình? Dựa vào cái gì!" Hạ Nhu chất vấn tôi, "Chúng ta đều là con gái ruột của bố, vì sao lại phân biệt đối xử với tao?"
"Vì cô là con hoang."
"Đó cũng không phải lỗi của tao."
"Cho nên bố đã cho cô cơ hội trở về rồi nhưng cô lại không biết quý trọng." Tôi giễu cợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-long-gian-doi/17-end.html.]
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
"Không phải do mày hãm hại nên tao mới bị bố và bà nội chán ghét sao?" Hạ Nhu càng nói càng kích động.
"Chứ không phải cô muốn thủ tiêu tôi để trở thành thiên kim duy nhất của nhà họ Hạ à, tôi chỉ tự vệ thôi?" Tôi hỏi lại.
Hạ Nhu sửng sốt.
Không ngờ tôi lại biết cô ta nghĩ gì.
“Mày cũng có khả năng đọc suy nghĩ à?”
"Cô đoán xem?" Tôi cười lạnh.
"Hừ." Hạ Nhu tựa hồ không muốn dây dưa với tôi nữa, "Tao mặc kệ mày có cái gì, dù sao hôm nay mày cũng sẽ chết! Chỉ cần mày chết, tao không tin bố và bà nội không chấp nhận tao!"
Dứt lời, cô ta dùng hết sức lực đẩy tôi từ tầng cao nhất xuống.
Khoảnh khắc tôi ngã xuống, tôi nhìn thấy Hạ Nhu giống như kiếp trước, mỉm cười đắc ý và tàn nhẫn.
Đáng tiếc lần này….
Không có may mắn như vậy.
Tôi đáp xuống tấm nệm hơi an toàn đã được chuẩn bị sẵn.
Hành vi phạm tội của Hạ Nhu đối với tôi đều được camera tôi lắp đặt trước ghi lại. Tôi đã đưa đoạn video cho cảnh sát.
Cô ta bị kết án tù chung thân vì tội cố ý g.i.ế.c người cấp độ nặng.
Khi Hạ Nhu rời khỏi toà, tôi đừng từ xa truyền tiếng lòng cho cô ta.
[Chúc mừng cô, ngồi tù mục xương.]
[Chúa làm điều ác thì còn có thể khoan nhượng, nhưng nếu chính mình làm điều ác thì không thể sống được.]
[Tạm biệt, hẹn gặp lại ở kiếp sau!]
Tôi nhìn Hạ Nhu bị còng tay và chống cự như điên. Cô ta muốn g.i.ế.c tôi, nhưng cai ngục đã giữ chặt nhỏ đến mức không thể cử động.
Đã quá pessi ơi!
Tôi ra khỏi toà rồi hít một hơi thật sâu.
Sống lại một đời, mặc dù không thể lấy mạng đổi mạng với Hạ Nhu. Nhưng hiện tại cô ta cũng sống không bằng c.h.ế.t rồi. Cũng tạm chấp nhận.
Và cuộc sống tuyệt vời của tôi cũng chỉ vừa mới bắt đầu...
《 Xong 》