Tiếng Thì Thầm Trong Ký Túc Xá - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-03 10:52:05
Lượt xem: 532
Cô ấy quay cổ cứng đờ như một con búp bê, khuôn mặt tái nhợt như bị bôi bột mì mà vẫn sáng rực, đôi mắt mở to như sắp lồi ra ngoài, miệng nhếch lên một tiếng kỳ dị. cung, mỉm cười với cô...
Cô sợ đến mức lùi lại. Cùng lúc đó, Trương Nghệ và Lâm Thải Thải cũng quay lại nhìn cô với vẻ mặt và tư thế tương tự.
Lúc này, có người từ phòng tắm ký túc xá đi ra.
Cô nhìn kỹ hơn thì thấy người đó chính là cô gái với mái tóc rối bù đã xuất hiện ở ký túc xá trước đó!
"Chị... Trần Diệc Vân?"
Cô ấy không trả lời cô, chỉ nhìn cô với nụ cười nửa miệng.
"Tôi đã bị nhốt ở đây mười năm, tôi rất cô đơn, tôi không muốn bị cô lập hay bị bắt nạt nữa. Bạn thấy đấy, tôi đã tìm được ba người bạn cùng phòng mới cho mình và họ đều sẵn lòng ở bên tôi."
Cô rùng mình, sợ hãi nói: “Thật xin lỗi chị, em hiểu cho những chuyện chị đã từng trải qua, nhưng họ là bạn cùng phòng của em, họ đều có cuộc sống của riêng mình, họ không đến từ thế giới này, chị không có quyền giữ bọn họ lại. Em tới đây là để mang các cậu ấy đi.”
Nói xong cô bước tới kéo Đới Xuân Ny bọn họ, nhưng họ giống như những con diều bị đứt dây.
Cơ thể lạnh ngắt như vừa ra khỏi nhà xác.
Trần Diệc Vân đột nhiên cười lớn, vẻ mặt càng trở nên tàn nhẫn hung ác.
"Mày cho rằng mày còn có thể rời đi sao?
"Vì sao? Tao chỉ muốn có thêm vài người ở bên cạnh tao, mày cũng cản là sao?
"Tại sao tao lại đáng bị bắt nạt, thậm chí sau khi c.h.ế.t lại mắc kẹt ở nơi địa ngục này? Mày nói xem, dựa vào cái gì?"
Trần Diệc Vân nhìn Đới Xuân Ny bọn họ, sau đó duỗi ngón tay ra, chỉ vào cô và nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-thi-tham-trong-ky-tuc-xa/chuong-11.html.]
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Các bạn cùng phòng thân mến của tớ, người này muốn phá hủy sự hòa hợp trong ký túc xá của chúng ta, chia rẽ chúng ta. Chúng ta không thể để cô ta xuất hiện ở đây. Giết cô ta đi!"
Sau khi cô ấy nói xong, Đới Xuân Ny, Lâm Thải Thải và Trương Nghệ, giống như những người máy nhận được mệnh lệnh, tất cả đều linh hoạt quay về phía cô, giương nanh múa vuốt lao tới cô, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Giết cô ta! Giết cô ta! Giết cô ta!"
Đới Xuân Ny và Trương Nghệ một người bên trái một người bên phải nắm lấy hai cánh tay cô, không cho cô động đậy. Lâm Thải Thải bóp cổ cô từ phía trước.
"Thải Thải, buông ra, tớ là Ngô Địch! Cậu... mau tỉnh lại! Tớ là Ngô Địch!"
"Đới Đới, Trương Nghệ, thả ta đi! Tớ là Ngô Địch!"
Đới Xuân Ny và Trương Nghệ như muốn bẻ gãy cả tay cô, bàn tay gầy yếu của Lâm Thải Thải lại khỏe đến mức khiến cô cảm thấy như mình có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trần Diệc Vân đứng trước mặt cô, đắc ý nói với cô: "Đây là kết quả của mày khi can thiệp vào chuyện người khác."
Cô tuyệt vọng nhìn cô ấy: “Chị của chị nhất định sẽ không muốn nhìn thấy chị như thế này đâu.”
Lời nói của cô thực sự có tác dụng. Khi Trần Diệc Vân nghe cô nhắc đến chị gái cô ấy, khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên lo lắng.
“Mày đã gặp chị tao sao?”
Gương mặt sưng đỏ của cô trả lời cô ấy: “Chị ấy tự trách mình vì đã không thể đứng ra bênh vực chị khi chị cần chị ấy nhất. Chị ấy hối hận vì đã không thể cho chị dựa vào ngay lúc chị tuyệt vọng cầu cứu”
Nước mắt của Trần Diệc Vân ngay lập tức rơi xuống, "Chị ấy, có khỏe không?"
Cô lắc đầu, "Mỗi ngày chị ấy đều sống trong sự tự trách và hối hận. Cái c.h.ế.t của chị chính là sự tiếc nuối cả đời của chị ấy. Chị ấy thậm chí còn c.ắ.t c.ổ tay tự sát muốn đi theo chị..."
Trần Diệc Vân nhịn không được nữa, từng giọt từng giọ nước mắt không ngừng rơi xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất khóc lớn.
"Sao chị có thể trách chị ấy được? Là vì chị quá vô dụng, không thể giúp chị ấy chia sẻ áp lực. Vì để chị được đến trường, chị ấy đã rất vất vả, còn chị thì cứ gây rắc rối cho chị ấy. Là do chị vô dụng. Chẳng qua là do chị...quá đau khổ. Bọn họ giấu cây kim dưới gối chị, nhổ vào cốc chị, đổ nước lạnh vào chăn chị và đăng ảnh chị đang tắm lên Internet... chị thực sự không thể sống nổi nữa..."