Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIẾNG VỌNG - Chương 20 - 21 /HẾT/

Cập nhật lúc: 2024-07-21 23:39:49
Lượt xem: 3,708

20

Tháng thứ hai sau khi tôi ch//ết, bỗng có một người đi theo sau tôi.

Là bà ngoại.

Thấy bà, tôi vừa lo vừa tức.

"Sao bà lại đến đây?"

"Bà đã chăm sóc con từ khi con 2 tuổi đến 28 tuổi, quen chăm sóc con rồi, không yên tâm để con một mình."

Bà già này!

Vậy là bà ngoại ngày nào cũng theo tôi lang thang khắp nhân gian.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn, Nhân Nhân của bà không cần phải trốn để nhìn người mình thích nữa rồi."

Bà ngoại cười khi thấy tôi lượn lờ trước mặt Tần Ngự.

Còn tôi thì muốn khóc.

Đúng rồi, có một người đang đứng trước mộ tôi.

Là Lục Chi Ngôn.

"Chào, bạn gái cũ. Cùng chơi nào."

Anh ấy mang một cái loa, mở nhạc DJ sôi động nhất của quán bar trước mộ tôi.

Có chút làm phiền hàng xóm.

Ông cụ bên cạnh phàn nàn với tôi, nói Lục Chi Ngôn làm phiền cháu ông học bài.

"Đã đến âm phủ rồi, ông còn bắt tôi học hành gì nữa." Cháu ông phàn nàn.

"Mày biết gì, không có bằng cấp, ở dưới âm phủ cũng chỉ có số làm công việc khổ cực." Ông cụ vỗ đầu cháu một cái.

Cảnh tượng này làm tôi và bà ngoại ngẩn người.

May là Lục Chi Ngôn hút một điếu thuốc xong, tắt loa.

"Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm nhé."

Tôi còn chưa kịp trả lời, nhưng đã nghe thấy tiếng của đám đông.

"Vừa đẹp trai vừa chân thành."

"Mau nói đồng ý!"

...

Không chịu nổi sự thúc giục của mọi người, tôi nhẹ nhàng đáp: "Được."

Đứng trước mặt tôi, Lục Chi Ngôn rõ ràng không nghe thấy, nhưng đột nhiên mắt đỏ hoe.

Anh ấy ngồi xổm xuống không nói lời nào, kiên trì đốt tiền giấy cho tôi.

"Biết thế ngày đó anh tranh giành, có lẽ kết cục sẽ khác?"

"Mau nói."

Tôi đứng trước mặt anh ấy, xoa đầu anh ấy, "Không biết."

Tang lễ của tôi và bà ngoại đều do Tần Ngự lo liệu.

Tôi không muốn, nhưng tôi ch//ết rồi, không thể phản kháng.

Anh ấy khi sắp xếp di vật, phát hiện một hộp giày.

Bên trong là những lá thư anh ấy gửi cho tôi hồi trung học.

Anh ấy rất sốc.

Tay run rẩy đọc hết từng lá thư, cuối cùng sụp xuống đất, khóc nức nở.

"Hóa ra em mới là Đường Nhiên."

"Hóa ra từ trung học người anh thích luôn là em!"

"Nhân Nhân, anh sai rồi, anh nghĩ Đường Nhiễm là em, anh tiếp cận cô ấy, yêu cô ấy, không thể quên cô ấy, đều là vì nghĩ cô ấy là em!"

"Anh sai rồi, sai đến không thể tin nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieng-vong/chuong-20-21-het.html.]

"Em quay lại đi, quay lại để anh yêu em lần nữa."

"Nhân Nhân..."

Anh ấy khóc đến khản cả giọng.

Ồ, luật sư Tần cuối cùng đã nhớ ra tôi rồi.

Hóa ra luật sư Tần thích Đường Nhiễm, yêu đến vậy, là vì nghĩ cô ấy là tôi.

Hóa ra anh ấy cũng từng thích tôi.

Bà ngoại ơi, con muốn khóc.

Đêm đó, anh ấy uống rất nhiều rượu, cuối cùng vào ngày đầu năm mới, anh ấy nhảy xuống biển.

"Nhân Nhân, anh đến tìm em."

"Anh yêu em."

Nghe ba từ đó, hồn phách của tôi cùng chấp niệm lập tức tan biến.

Vậy thì, tạm biệt Tần Ngự.

Tôi sẽ cùng bà ngoại đi tìm con của tôi.

Ông trời ơi, kiếp sau cho con và con của con làm chị em nhé.

21

Đêm khuya, nơi không ai thấy, ngoài nhà gió nổi lên rất mạnh.

Một lá thư rơi xuống đất bị gió thổi bay.

Trên đó có chữ viết mạnh mẽ đặc trưng của thiếu niên.

"Thân gửi Đường Nhiên:

Gửi thư này đến em với niềm vui và hy vọng!

Em nói em không giỏi vật lý, anh đã ghi chép và soạn phương pháp học tập cho em, có gì không hiểu cứ hỏi anh.

Em nói bạn học bắt nạt em, anh rất lo, nhưng không biết em học ở đâu, không thể giúp em được.

Đừng bận tâm đến ánh mắt của người khác, trong mắt anh em là cô gái tốt bụng và xinh đẹp, em xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời.

À, anh sẽ học đại học ở miền Bắc, em cố gắng nhé? Anh sẽ chờ em ở đại học.

Em hỏi anh thích kiểu con gái nào, khi nào em đến đại học của anh, anh sẽ nói trực tiếp với em, được không?

Gần đây trời lạnh, thành phố của em lạnh chưa? Mặc thêm áo, không cần giảm cân.

Gặp khó khăn đừng sợ, anh sẽ luôn ở sau lưng em.

Anh trai của em, Tần Ngự."

Cuối thư, có một dòng chữ mực chưa khô.

Như thể ai đó vừa viết.

"Thân gửi Đường Nhiên:

Gửi thư này đến em với niềm vui và hy vọng!

Bây giờ anh có thể nói với em rồi, cô gái anh thích, cô ấy có một con mèo vàng nhỏ, cô ấy hơi nhút nhát, tự ti và nhạy cảm.

Nhưng anh không phải vì thấy ưu điểm của cô ấy mà thích cô ấy, anh yêu cô ấy vì thấy được sự yếu đuối và bướng bỉnh của cô ấy, anh đau lòng, nhưng càng yêu cô ấy hơn.

Cô ấy tên Đường Nhiên.

Bây giờ anh sẽ xuống dưới để cưới cô ấy.

Anh trai của em, Tần Ngự."

Gió thổi lá thư lên không trung, bay lên tầng hai, cuối cùng rơi xuống những bông hoa cúc trong vườn.

Một lát sau, trời mưa như trút nước.

Nước mưa rơi xuống lá thư, chữ trên giấy mờ dần, mực đen theo nước mưa thấm vào đất.

Lá thư của thiếu niên, cô gái đã nhận được.

(Hết)

仙得無聊的仙女 (Tiên nữ rảnh rỗi)

Loading...