TIẾT VẬN - 13 + 14
Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:21:59
Lượt xem: 5,530
13
Tỉnh dậy từ giấc mộng dài, trời đã sáng.
Ta đã được đưa về chỗ ở, thay y phục sạch sẽ.
Mưa đã ngừng hẳn, chỉ còn vài giọt nước rơi ở mép mái hiên.
Ta vội vã đứng dậy bước ra ngoài, tóc dài xõa xuống: "Ngủ muộn rồi, quan lại còn đang chờ ta làm việc."
Nhưng khi đi qua sân, ta bị gọi lại.
Tạ Lâm mỉm cười nhẹ: "A Vận đại nhân, có thể cùng ta, một kẻ nhàn rỗi, dùng bữa sáng lần này không?" Ngài ấy thở dài, "Mấy ngày rồi ta chưa nói chuyện với nàng."
Ánh nắng trong suốt xuyên qua, như sương mai.
Đường sông đã được sửa chữa, lũ lụt đã rút, chỉ là trên đường vẫn còn nước đọng.
May mắn chỉ là thiên tai, chưa gây thành nhân họa.
Người Vụ Châu rất vui mừng.
Đúng lúc Thứ sử dọn dẹp kho phủ, phát hiện một kho pháo hoa chưa bị ngấm nước, thông báo toàn thành tối nay sẽ đốt pháo hoa thưởng thức.
Ta và Tạ Lâm đã mệt mỏi nhiều ngày, nhân cơ hội này thư giãn một chút.
Nhưng chợ đêm đông đúc, phong tục Vụ Châu giản dị.
Ta và Tạ Lâm đi cùng nhau, bị nhiều người bán hàng nhận ra, nhét đồ vào tay ta. Chưa đi được vài bước, ta đã ôm đầy đồ.
Tạ Lâm nhìn ta luống cuống, mắt cười rạng rỡ.
Cho đến khi có người bẽn lẽn gọi sau lưng ta: "A Vận cô nương."
Ta quay đầu, nhận ra là viên chức trẻ đã giúp ta coi sóc lều cháo những ngày qua, hắn lấy hết can đảm nói: "Cô cũng đến xem pháo hoa à.
Ta biết có một chỗ ngắm rất tốt, cô——"
Hắn chưa nói hết câu, đã bị hành động của Tạ Lâm cắt ngang.
Tạ Lâm đưa tay, qua tay áo, rất tự nhiên giữ lấy cổ tay ta, ngài ấy nói: "Dưới chân có nước đọng, cẩn thận."
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt thất vọng của viên chức trẻ.
14
Trời Vụ Châu rất thích hợp để xem pháo hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tiet-van/13-14.html.]
Đã lâu rồi ta không cười vui như vậy. Xem xong pháo hoa, ta đứng đợi Tạ Lâm mua kẹo hồ lô trở về.
Người mang đèn, khách qua đường, ánh sáng lấp lánh.
Ta vô tình quay đầu, thấy một nam tử áo đen đứng dưới đèn, không biết đã nhìn ta bao lâu.
Cuối cùng đợi đến khi ta quay lại.
Một ánh nhìn, bốn mùa nhạt nhòa.
Vệ Tuấn tháo mặt nạ, một đời vương hầu, giọng nhẹ như sợ kinh động giấc mơ, hắn nói: "A Vận. Đã đến lúc về nhà."
Tiết Vận mười sáu tuổi, chưa bị hắn lạnh nhạt, chưa bị quý tộc Vệ Đô khinh miệt, chưa vì cứu trợ lũ lụt mà mất đứa con đầu tiên.
Hóa ra, lúc này nàng cười như vậy.
Áo vải trâm gai, nhưng rạng rỡ xinh đẹp.
Cổ họng Vệ Tuấn nghẹn ngào.
Đây là A Vận của hắn.
Hắn không suy nghĩ sâu xa, tại sao chuyện gả thay kiếp trước không xảy ra. Tại sao con đường cưới vợ lại đến mức này, chỉ cần tìm thấy A Vận, đã đủ rồi.
Vệ Tuấn giọng khàn khàn:
"Nàng còn không nhận ra ta, ta là Vệ Tuấn, đến từ Vệ Đô, từng định hôn với Tiết thị Kim Lăng. Lần này đến, chính vì chuyện này."
Hắn có nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ có thể chọn câu đơn giản nhất.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vệ Hầu Vệ Tuấn, muốn cưới Tiết Vận, chỉ vậy thôi.
Ta lắc đầu: "Ta không phải người của Tiết thị Kim Lăng, ta đến từ huyện Miểu, nhà nhỏ cửa hẹp. Ngươi tìm nhầm người rồi. Ngươi cần tìm là Tiết Vân ở Kim Lăng."
Ánh mắt ta đột nhiên sáng lên, Vệ Hầu nhìn theo hướng ánh mắt.
Như tiên giáng trần, thiếu niên áo trắng, cầm hai xâu kẹo hồ lô đi tới, ta chạy vài bước, nắm lấy tay áo Tạ Lâm, mồ hôi lạnh ướt đẫm, ta cười nói: "Tạ Lâm, chúng ta về nhà thôi."
Vệ Tuấn đứng yên, toàn thân lạnh toát.
Hắn chuẩn bị để nữ tử hắn yêu thương trở thành phu nhân vương hầu đứng đầu thế gian, sẵn sàng dốc hết mọi thứ để bù đắp sai lầm.
Nhưng trong khoảnh khắc này hắn mới nhận ra.
Điều hắn bỏ qua từ đầu đến cuối——
Trở lại một kiếp, không có chuyện gả thay, không có ép buộc, A Vận còn muốn gả cho hắn không?