TIẾT VẬN - 18 + 19.1
Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:24:09
Lượt xem: 6,142
18
Ta xách váy chạy nhanh ra ngoài.
Muốn sớm chia sẻ tin vui này với Tạ Lâm. Chàng chắc hẳn đang đợi ta bên ngoài.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Từ xa ta đã thấy một dáng người cao lớn.
Thở hổn hển chạy đến, mắt tràn ngập nụ cười: "Tạ Lâm, ta được làm quan rồi."
Nhưng còn mười bước nữa, ta bỗng dưng dừng lại, nụ cười tan biến.
Người đó quay lại.
Không phải là Tạ Lâm.
Phong thái như rồng phượng, chỉ có thể là Vệ Hầu.
Nhưng từ ống tay áo phải của hắn lộ ra băng trắng nhuốm đỏ, quấn đến cổ tay, lộ ra manh mối. Hắn bị thương, nhưng trên mặt không hề lộ ra. Chỉ có môi nhợt nhạt.
Vệ Tuấn luôn là người tàn nhẫn với người khác, còn tàn nhẫn hơn với chính mình.
Vệ Hầu lưu lại phương Nam, nhiều người biết.
Muốn g.i.ế.c hắn cũng nhiều.
Thời gian này, chắn không dễ dàng gì.
Vệ Tuấn dường như không nghe thấy ta gọi tên, như lưu luyến nụ cười của ta.
Hắn nói: "Vệ Đô cũng có nữ quan. A Vận, sao nàng không đến Vệ địa."
Ở Kim Lăng không ai không biết.
Vệ Hầu đến cầu hôn, dùng ba thành và kho phủ làm sính lễ, cầu hôn Tiết gia Thập Thất Nương, nhưng bị từ chối.
Ta đứng yên, chỉ hỏi Vệ Tuấn một câu: "Tạ Lâm đâu?"
Vệ Tuấn cười lạnh: "Tiểu tử Tạ gia, tự có chỗ của hắn."
Người theo hầu nói: "A Vận cô nương đừng bị vẻ ngoài của họ Tạ kia mê hoặc, hắn thủ đoạn tàn nhẫn, bí mật gửi hành tung của Quân hầu cho các thế lực phía Bắc, dẫn đến một lượng lớn sát thủ. Quân hầu ở Kim Lăng mỗi phút mỗi giây đều treo mình trên lưỡi dao."
Trong lòng Vệ Tuấn.
Tạ Lâm có nhiều tội lỗi.
Một là kiếp trước, dám dòm ngó A Vận, cuối cùng c.h.ế.t ở Tây Vực.
Hai là kiếp này, cản trở nhân duyên trời định của hắn và A Vận.
Không thể không giết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tiet-van/18-19-1.html.]
"Không phải Tạ Lâm gửi tin." Ta khẽ nói, gió lúc này dừng lại, "Công Tào thành Nghiệp, Công Từ tỉnh Sùng Châu, đại nhân Ngô thành Tùng Dương, đều là ta phái người gửi tin. Là ta gửi cho kẻ thù của ngươi, để họ ám sát ngươi. Quân hầu, ngươi nên hận ta."
Vệ Tuấn bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta chằm chằm không rời.
Từ khi tái sinh, ta sợ Vệ Hầu nhận ra mình, cố gắng loại bỏ tất cả thói quen của một phu nhân quân hầu.
Nhưng vừa rồi một câu "Quân hầu", hắn đã nghe hàng ngàn lần.
Cho đến khoảnh khắc này, Vệ Hầu mới hiểu.
Người đứng trước mặt hắn là Tiết Vận đã cùng hắn trải qua mười năm, là Tiết Vận c.h.ế.t vì hắn.
Từ đầu đến chân, như bị băng tuyết đè nặng, không thể nhúc nhích. Hắn nghĩ rằng trời cho hắn cơ hội làm lại, là sự cứu rỗi, là ân huệ.
Không ngờ.
Hóa ra là sự chuộc tội.
Hắn mãi mãi không thể được nàng tha thứ.
19
Khách điếm sáng sủa, dù là ban đêm, cũng lạnh lẽo sáng ngời.
Tạ Lâm chưa về.
Ta đun trà trên bàn, vẫn là một vị trà an thần. Tạ Lâm luôn cho người thân tín đi theo ta, người thân tín nói với ta, công tử nhiều mưu mẹo, sự việc đột ngột, không kịp dặn dò trực tiếp, chỉ nói, bảo ta đợi chàng.
Vậy ta sẽ đợi chàng.
Nhưng ta đợi Vệ Hầu trước.
Ta không để ai cản chàng.
Cho đến bây giờ, một đời vương hầu, chỉ dám đứng ngoài rèm châu, không dám bước vào. Thật ra như vậy là tốt nhất.
Vì ta cũng không muốn gặp hắn.
Chỉ là có những chuyện, cần có kết thúc.
Gió lùa vào sảnh, Vệ Hầu bắt đầu kể.
"Ban đầu Tiết gia thay nàng gả, ta rất tức giận, cảm thấy bị khinh thường, nên lạnh nhạt nàng nhiều năm. Sau này biết nàng tốt, nàng đã không còn cười với ta như ban đầu. Ta Vệ Tuấn để làm vương hầu, bị đồn g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh, tự thấy bị trời bỏ rơi. Nhưng thật may mắn, ban đầu có nàng làm thê tử. Chỉ là ta trẻ tuổi ngạo mạn, không biết trân quý."
"Nàng bị quân địch bắt ở thành Nghiệp, là điều ta hối hận nhất trong đời. Ta chinh chiến nhiều năm chưa từng bại, kiêu ngạo, ta nghĩ rằng có thể trở về kịp, có thể đến đón nàng, ai ngờ, trên đường trở về thành Nghiệp, gặp phải lở núi chắn đường, cuối cùng muộn một ngày. Ta không kịp cứu nàng."
"Tên vương tặc, lấy mạng nàng, bắt ta dùng ba thành để đổi lấy nàng. A Vận, ta không thể đổi. Hắn mỗi khi được một thành đều g.i.ế.c cả thành, ba thành dân chúng, ta được trời giao phó, làm vương hầu, ta không thể đổi. Ta không có cách nào, Tiết Vận."
Lời lẽ như rướm máu.