Tiểu Gạo Nếp Từ Trên Trời Rơi Xuống - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-13 16:35:30
Lượt xem: 148
Có lẽ là do mưa quá lớn, có lẽ là do sương mù quá dày, hoặc có lẽ… là nước mắt ta làm mờ đi tầm nhìn, ta không thể nhìn rõ mặt của Trường Lạc. Nhưng giọng nàng đầy châm biếm:
“Thấy chưa? Đó mới là tình yêu thật sự của phụ thân, còn mẫu thân thì là gì chứ?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta không để ý đến lời nàng, thay vào đó nắm lấy tay đang cầm cán ô của nàng, cảm thấy lạnh lẽo đến mức khiến ta đau lòng.
Ta hỏi lại: “Muội có lạnh không?”
Trường Lạc dường như không ngờ ta lại hỏi như vậy, có chút sững sờ. Nàng nhìn ta một lúc lâu, rồi mạnh mẽ nhét cái ô vào lòng ta, lẩm bẩm một câu “Đúng là một nữ nhân ngốc nghếch!” rồi chạy vào trong màn mưa dày đặc.
Ta cầm cái ô giấy dầu, đứng đó không biết phải làm sao. Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm của Trường Lạc, nhưng gió lạnh thổi qua cũng làm nó tiêu tan dần, giống như tâm trạng của ta, cũng dần trở nên lạnh lẽo. Ta nghĩ, có lẽ ta thật sự nên suy nghĩ lại về mối quan hệ với Triệu Cảnh Nhiên.
Khi ta quay đầu chuẩn bị trở về, một thiếu niên cưỡi ngựa đến đứng trước mặt ta. Hắn xuống ngựa, chắp tay cúi chào ta, có chút hối lỗi nói:
“Chuyện hôm nay, Lâm chắc gia chắn sẽ cho Tống tiểu thư một lời giải thích.”
Hắn dường như có chút do dự, ánh mắt dừng lại trên chân ta rồi nhanh chóng rời đi, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc lọ trắng tinh xảo đưa cho ta.
Ta có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn quay mặt đi, không nhìn ta, giọng nói có chút ngượng ngùng:
“Chân của nàng bị thương rồi, đây là thuốc trị thương ta dùng trong quân doanh, rất hiệu quả, nàng lấy mà dùng thử, đừng để lại sẹo.”
Ta không có suy nghĩ ngại ngùng mà đưa tay đón lấy lọ thuốc, chiếc lọ tinh xảo vẫn còn lưu giữ nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn.
Ta giơ tay với hắn: “Thuốc ta lấy đi rồi, không cần nói gì nữa, ta nghĩ hai nhà chúng ta cũng không cần có liên hệ gì.
Chàng trai im lặng, ta có chút nghi ngờ, hắn bỗng nhiên nói: “Tống Trân Trân, nàng thực sự không nhớ ta sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-gao-nep-tu-tren-troi-roi-xuong/5.html.]
Qua màn mưa mờ mịt, ta không nhìn rõ nét mặt hắn, nhưng khí chất u ám xung quanh hắn khiến ta vô tình nghĩ đến chú mèo con bị bỏ rơi trong đêm mưa.
Ta cẩn thận nhớ lại mọi ký ức trong mười bốn năm qua, nhưng chỉ thấy rằng sự giao thoa giữa ta và hắn chỉ có Lâm Uyển Thanh, ngoài ra ta không có bất kỳ ấn tượng gì về hắn, ta nhìn hắn với sự nghi ngờ.
Hắn hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của ta, giọng nói trầm thấp: “Tám năm trước, Đại Từ Ân Tự.”
Như một cú đánh mạnh vào đầu, ta đột nhiên nhớ ra, lúc đó ta và mẫu thân đi cầu phúc, trên đường về gặp một thiếu niên gục ngã bên đường, mẫu thân vốn không muốn lo chuyện này, nhưng ta đã nài nỉ mẹ mang hắn về phủ chữa trị.
Sau đó khi hắn tỉnh lại, Lâm gia đã phái người đến đón hắn đi.
Trước khi đi hắn đã nắm tay ta, hứa hẹn nhiều lần sẽ trở lại cảm ơn ta.
Chuyện này đối với ta không lớn không nhỏ, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần quên mất, giờ đây khi nhắc lại, ta mơ hồ nhớ rằng, hắn từng nói tên hắn hình như là...
Ta thử gọi hắn: “Lâm Lộ Bạch?”
Thiếu niên cuối cùng đã nở một nụ cười, tựa như băng tuyết tan chảy.
Ta lịch sự tạm biệt, tay cầm chai thuốc hắn đưa hơi trắng bệch, trên chai thuốc có ghi tên hắn, rất giống với nét chữ trong giấc mơ của ta... đều xuất phát từ một người.
Khi ta trở lại chính sảnh, mẫu thân có chút lo lắng nhìn ta, lấy khăn lau nước trên người ta, vội vàng gọi người chuẩn bị nước nóng.
Mẹ kéo ta sang một bên: “Trân Trân, con và Nhị Điện Hạ rốt cuộc có chuyện gì?”
Ta miễn cưỡng cười, an ủi mẫu thân rằng không sao, trong lòng đầy ắp hình ảnh Triệu Cảnh Nhiên và Lâm Uyển Thanh ôm nhau, cùng ánh mắt khiêu khích của Lâm Uyển Thanh nhìn ta, trong lòng như bị nhét đầy mảnh kính vỡ.
Ta đối với Triệu Cảnh Nhiên, không còn lòng tin và tình cảm vô điều kiện như trước nữa.