Tiểu Hoàng Tôn Muốn Đòi Nợ Tình - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-27 14:35:39
Lượt xem: 1,851
Sau đó, ngồi xe ngựa mất nửa canh giờ mới về đến phủ đệ.
Phủ đệ của Chu Úc nằm ngay dưới chân thiên tử, vô cùng nguy nga tráng lệ.
Còn phụ mẫu ta mất sớm, từ nhỏ ta đã được huynh trưởng nuôi dưỡng, huynh ấy hơn ta mười ba tuổi, vừa là huynh, vừa là cha.
Nhà chúng ta không có gia tộc hùng hậu để dựa dẫm, chỉ có một căn nhà ba gian mua được ở ngoại ô sau khi hồi kinh vào tháng trước.
Không lớn, nhưng cũng đủ dùng rồi.
Cuối tháng trước, Chu Úc lén lút đưa cho huynh trưởng rất nhiều thứ.
Thế nhưng, huynh trưởng đều không nhận.
Huynh ấy nói: "Trung quân là bổn phận của kẻ làm thần, hơn nữa, năm đó Tiên thái tử từng cứu ta một mạng, mười năm qua, xin Điện hạ đừng để trong lòng."
Nói xong, huynh ấy còn bổ sung thêm một câu: "Tiểu muội bướng bỉnh, từng có chỗ nào mạo phạm tới Điện hạ, ta ở đây thay muội ấy tạ lỗi."
Lúc đó ta đứng bên cạnh, cúi gằm mặt.
Chỉ nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
"Thật sao?"
Huynh trưởng chắp tay, có chút lúng túng: "Đều là do chúng ta nuông chiều A Ngô."
Vừa nói, huynh ấy lại như nhớ tới điều gì: "Nhưng chờ sau này gả cho người ta rồi, chắc là nó sẽ biết kiềm chế hơn một chút."
Lời huynh trưởng vừa dứt, Tiểu hoàng tôn rất lâu sau vẫn không nói gì.
Đợi đến khi ta ngẩng đầu lên, đã không thấy hắn đâu nữa.
4
Những gì tẩu tẩu nói trong bữa tiệc hôm đó dường như là nghiêm túc.
Tẩu tẩu bắt đầu tìm kiếm tranh vẽ của những chàng trai chưa lập gia đình trong kinh thành.
Dung mạo phải thanh tú, tính cách phải ôn hòa.
Gia thế cũng không thể quá kém.
Sau đó, tẩu tẩu còn đặc biệt cho đóng thành một quyển, để ta dễ dàng lựa chọn.
Ngày ta nhận được quyển trục kia, không khỏi phì cười hỏi một câu.
"Nếu như muội chọn trúng ai đó, mà người ta lại không vừa mắt muội, vậy phải làm sao?"
Tẩu tẩu trầm ngâm một lát: "Sợ gì chứ?"
"A Ngô xinh đẹp như hoa như ngọc, người này không thích muội, thì đổi người khác."
Ta hơi kinh ngạc, che miệng cười thành tiếng.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Muội còn tưởng tẩu tẩu sẽ nói, không thể cưỡng cầu cơ chứ?"
Giống như những gì tẩu tẩu nói ngày hôm đó, để Tiểu hoàng tôn thay ta làm chủ, đối phương có không muốn, chỉ sợ cũng phải cưới ta.
Tẩu tẩu thở dài một hơi.
Cuối cùng nói: "Hôm đó là tẩu tẩu lỡ lời, sau này tẩu tẩu mới nghe ca ca muội nói, thân phận Điện hạ bây giờ cũng rất khó xử, loại chuyện này, chúng ta vẫn là đừng làm phiền đến hắn nữa."
Đúng vậy.
Hắn vừa mới từ dân gian trở về, bỗng dưng gánh trên vai thân phận Tiểu hoàng tôn, địa vị lại không vững chắc bằng những vị thúc bá huynh đệ khác.
Chuyện cần làm còn rất nhiều.
Tẩu tẩu thúc giục ta lật xem quyển trục kia từ đầu đến cuối.
Cuối cùng, ta thật sự không còn cách nào khác liền tùy tiện chỉ vào một trang.
Người này cũng giống huynh trưởng, cũng là một vị võ tướng.
Dung mạo... cũng coi như tạm được.
Mà lúc này ta hoàn toàn không ngờ rằng, mình chỉ là thuận tay chỉ đại, thế mà tẩu tẩu lại tìm mọi cách sắp xếp để chúng ta gặp mặt.
5
Từ khi huynh trưởng nhậm chức Tiêu kỵ tham lĩnh, cứ đến giữa trưa, tẩu tẩu sẽ mang cơm canh đến cho huynh ấy.
Hôm nay cũng vậy, nhưng tẩu tẩu lại đưa hộp thức ăn cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-hoang-ton-muon-doi-no-tinh/chuong-2.html.]
"A Ngô, hôm nay tẩu tẩu còn có việc bận, muội giúp tẩu tẩu chạy một chuyến nhé?"
"Nhanh lên một chút, giờ này chắc huynh ấy cũng đói rồi."
Vẻ mặt tẩu tẩu rất sốt ruột, sau khi đưa hộp thức ăn cho ta liền vội vàng rời đi.
Lúc ta đến nha môn, huynh trưởng cũng vừa vặn từ trong đi ra, bên cạnh còn có một nam tử áo đen đi cùng.
Bọn họ đang nói chuyện, nên ta không tiện lại gần.
Cho đến khi huynh trưởng chú ý tới ta.
Huynh ấy khoác vai nam tử bên cạnh, đi tới trước mặt ta: "A Ngô, là do tẩu tẩu bảo muội đến đúng không?"
Ta gật đầu.
Huynh ấy hỏi ta vài câu, rồi lại tiếp tục nói chuyện với nam tử áo đen kia.
Giọng bọn họ không nhỏ.
Bởi vậy, ta nghe thấy huynh trưởng gọi nam tử áo đen là Tạ Lân.
Tạ Lân...
Khó trách hôm nay tẩu tẩu đột nhiên bảo ta đến đây.
Hắn chính là người bị ta tùy tiện chỉ trúng mấy ngày trước!
Người này mày kiếm sắc bén, mắt sáng như sao, toát lên vẻ phong độ ngời ngời.
Ta nhớ lại bức tranh trong quyển trục kia.
Bản thân hắn so với bức tranh kia còn đẹp hơn rất nhiều.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của ta, sau khi nói chuyện với huynh trưởng xong, hắn liền dời mắt sang nhìn ta.
Giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo của thiếu niên: "Hứa cô nương?"
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn nói: "Hứa đại nhân còn có việc bận, hộp thức ăn này giao cho ta là được rồi."
"Để ta mang vào giúp muội."
Vừa nói, hắn liền vươn tay, chờ ta đưa hộp thức ăn cho hắn.
Gió xuân ấm áp, liễu rủ ven hồ.
Ta hoàn hồn, vội vàng đưa hộp thức ăn cho hắn.
Tay áo ta chạm vào mu bàn tay hắn.
Tạ Lân bỗng nhiên trở nên mất tự nhiên, dái tai cũng đỏ lên.
Đợi bọn họ rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ đâu, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp xen lẫn bất mãn.
"Muội cùng Tạ Lân, từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy?"
6
Ta xoay lại nhìn người vừa nói.
Y phục trắng, ngọc quan trên đầu, cao quý bức người.
Chính là Tiểu hoàng tôn.
Hình như hắn đã đứng đó một lúc rồi, khi nói chuyện, lông mày hơi cau lại.
Giống như một vị huynh trưởng đang quan tâm muội muội của mình vậy.
Ta nhỏ hơn hắn một tuổi.
Trước đây, hắn cũng vẫn luôn dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.
"Trong cái nhà này, muội là nhỏ nhất, ta chăm sóc muội, nuông chiều muội, đều là chuyện nên làm, nhưng muội cũng phải coi ta như huynh trưởng, sau này đừng gây thêm phiền phức nữa, biết chưa? Thu hồi tâm tư của muội lại đi."
Cái gọi là phiền phức trong miệng hắn, hiện tại ta không muốn nhớ lại nữa.
Bởi vì thật sự rất phiền phức, rất hoang đường.
Năm đó không hiểu chuyện, lại thêm tuổi trẻ ngây dại, ta từng cả gan nói muốn gả cho hắn.
Thế nhưng ta cũng không như lời hắn nói, ngoan ngoãn cung kính nghe lời hắn, mà vẫn như cũ, sai bảo hắn làm cái này cái kia.