Tiểu Hoàng Tôn Muốn Đòi Nợ Tình - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-27 14:35:43
Lượt xem: 1,280
13
Ta không ngờ rằng, bản thân lại có thể nói chuyện được với vị Lạc cô nương nổi tiếng khắp kinh thành này.
Trên bữa tiệc, Hoàng hậu đột nhiên hứng thú, muốn các tiểu thư cùng nhau đến Ngự hoa viên thưởng hoa.
Ta cũng đi theo.
Những vị tiểu thư quen biết nhau tụ tập một chỗ, bàn luận về những loại vải vóc và trang sức đang thịnh hành trong kinh thành.
Ta cảm thấy nhàm chán, liền đi về một góc.
Sau đó, vô tình đụng phải Lạc cô nương.
Nàng ta vô ý trật chân, bên cạnh lại không có nha hoàn, sau khi nhìn thấy ta, trong mắt liền hiện lên tia vui mừng, cắn môi hỏi ta: "Ngươi... có thể giúp ta đi tìm Điện hạ được không?"
Mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, cho dù là lúc này, vẫn là một bộ dáng yếu đuối đáng thương khiến người ta không kìm lòng được.
Ta vội vàng gật đầu.
"Được chứ."
Nàng ta lại nói:
"Ngươi có thể... đừng để người khác biết được không?"
Là quý nữ như nàng ta, nhất định là không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Ta tỏ vẻ hiểu ý: "Được."
Sau khi rời đi, ta liền đi về phía cung yến.
Kết quả, còn chưa bước vào trong, đã bắt gặp Tiểu hoàng tôn.
Hắn một mình đứng trên cây cầu nhỏ, dáng người cao lớn, nhìn về phía xa xa, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
Ta vui mừng, lại nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai, liền lấy hết can đảm gọi hắn một tiếng: "Điện hạ."
Tiểu hoàng tôn quay đầu lại, nhìn thấy là ta, đầu tiên là nhướn mày, sau đó chậm rãi hỏi:
"Muội... là cố ý đến tìm ta sao?"
Ta vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Gió thổi qua, hắn mỉm cười, nhưng lại không giống với vẻ trầm ổn, kiên định như thường ngày, mà lại mang theo vài phần tùy ý, phóng khoáng của người trẻ tuổi.
Những năm tháng trước kia, chỉ cần gặp phải chuyện gì không giải quyết được, ta đều sẽ chạy khắp nơi tìm hắn như vậy, sau đó mặt dày nhờ hắn giúp đỡ.
Hiện tại, hắn như vậy, có lẽ là cho rằng ta lại gây họa rồi.
Nhưng mà, ta gây họa, vì sao hắn lại vui vẻ như vậy?
Ta tiến lại gần, đem chuyện của Lạc cô nương nói cho hắn nghe.
Ban đầu Tiểu hoàng tôn còn rất hứng thú nhìn ta, nghe ta nói xong, ánh mắt lại dần dần tối sầm lại.
Ta cẩn thận thúc giục: "Huynh mau đi đi!"
Hắn bước tới, đột nhiên dừng lại trước mặt ta.
Ta bị dọa giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-hoang-ton-muon-doi-no-tinh/chuong-5.html.]
Khoảng cách này thật sự là quá gần.
Hắn nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng, chuyên chú, giống như muốn nhìn thấu tâm can ta vậy.
"Chuyện của nàng ta, tìm ta làm gì?"
Ta có chút khó hiểu.
Ai cũng biết, tương lai bọn họ sẽ ở bên nhau, hơn nữa, nhìn những gì hắn làm, cũng không giống như là không có ý với Lạc cô nương?
Không biết vì sao, ta có chút tức giận.
"Là nàng ta bảo ta đến tìm huynh, huynh chất vấn ta làm gì?"
Hắn mím chặt môi, rất lâu sau, mới cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
14
Chắc là do hôm nay ra khỏi cửa không xem hoàng lịch, nên vận may của ta mới kém như vậy.
Thái độ của Tiểu hoàng tôn nói sao thì cũng khiến ta có chút đau lòng.
Bởi vì, trong suốt mười năm qua, hắn đối vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời và bao dung ta, bằng không cũng sẽ không dung túng ta đến mức vô pháp vô thiên như vậy.
Thế mà hiện tại, hắn muốn cưới Hoàng tôn phi rồi, lại vì Lạc cô nương, mà nổi giận với ta như vậy.
Theo ta thấy, quả thật là có chút vô lý.
Đây là chuyện thứ nhất.
Còn có một chuyện khiến ta cảm thấy xui xẻo, đó là trên đường trở về phủ, ta đột nhiên nổi hứng, không cùng tẩu tẩu quay về, mà rẽ sang tiệm bánh ngọt.
Những chiếc bánh vừa mới ra lò, còn nóng hổi, lại bất ngờ bị người cưỡi ngựa xông tới làm đổ hết.
Người nọ ngồi trên lưng ngựa, rất lễ phép nhìn ta một cái, áy náy nói:
"Xin lỗi cô nương, ta mua lại cho cô nương ít bánh khác nhé?"
Nếu như là trước kia, ta nhất định sẽ xua tay nói không cần.
Thế nhưng, hôm nay quá mức xui xẻo, ta không còn chút kiên nhẫn nào, theo bản năng nói: "Được."
Thế là, người nọ xuống ngựa, cùng ta đi đến tiệm bánh một chuyến.
Sau khi nhận được bánh, ta không cần biết gì khác, lập tức nhét một miếng vào miệng, lúc này mới hài lòng.
Nam tử kia đứng bên cạnh nhìn ta, đưa tay lên, cuối cùng dường như nhịn không được, chậm rãi lên tiếng: "Ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn."
Ta: "Ồ."
Sau đó lại nhét thêm một miếng nữa.
Cảnh tượng này, không biết bị ai nhìn thấy.
Sau đó, lời đồn cứ thế truyền đi, sau đó lại biến thành ta cùng người này sớm đã nảy sinh tình cảm, sắp sửa đính hôn.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Vào lúc này mới biết được, thì ra người này là Tân khoa Trạng nguyên - Tô Duẫn Chương, mấy ngày trước vừa mới bị người ta chặn đường cầu hôn, rất nhiều người đang dòm ngó hôn sự của hắn.
Nhưng, ai bảo người này là một kẻ ngốc, tất cả đều bị hắn từ chối.
Trong mắt người ngoài, vị Trạng nguyên lang thanh cao, lễ độ này mua bánh ngọt cho ta, chính là lần đầu tiên hắn chủ động thân cận với nữ nhi nhà người ta.