Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 10.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-10 23:06:57
Lượt xem: 452

 

Chương 10: Chú chó Labrador (phần 3)

 

Lời vừa nói ra, mọi người trong văn phòng đều kinh ngạc: “Chắc chắn chứ?”

 

Giản Diệc Thừa gật đầu: “Mười phần chắc chín. Dù vậy, vẫn cần đưa đến phòng pháp y để giám định lại.”

 

Lý Trường Phong chỉ vào một người: “Tiểu Vương, cậu mang đến phòng pháp y, chờ kết quả ở đó.”

 

Tiểu Vương lập tức nhận lệnh và đi ngay. Những người khác trong văn phòng cũng dừng chuẩn bị tan ca, trở lại vị trí của mình, chờ kết quả. Bởi vì tất cả đều biết, nếu đó thực sự là một mẩu xương người, thì hôm nay sẽ không thể tan ca sớm.

 

Trong lúc chờ kết quả, mọi người tán gẫu:

 

“Chú chó này là con đã giúp phá vụ án Thẩm Tình lần trước đúng không? Nếu lần này lại là một mạng người, thì vụ này chắc sẽ lớn lắm!”

 

“Còn không phải sao? Một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng hai lần thì không thể gọi là trùng hợp được. Chỉ có thể nói, con ch.ó này thật sự thành tinh rồi.”

 

“Có thể thành tinh hay không thì chưa biết, nhưng trí thông minh của nó chắc chắn rất cao, không thua kém gì chó nghiệp vụ!”

 

...

 

Giản Diệc Thừa không đứng dậy, vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần, hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi phát hiện khối xương này ở đâu?”

 

Mọi người trong văn phòng thấy anh nghiêm túc, đều vui vẻ: “Giản Diệc Thừa, cậu thật sự định thẩm vấn nó như người báo án sao?”

 

Lâm Lang cười đến gần để xem náo nhiệt: “Cũng có thể lắm, con ch.ó này thông minh lắm. Tới đây, Giản Diệc Thừa, cậu hỏi, tôi giúp cậu ghi chép!”

 

Cả nhóm vui vẻ xem họ chơi đùa. Lý Trường Phong lắc đầu, nghĩ rằng thế hệ trẻ ngày nay, tầm mắt rộng mở, đầu óc linh hoạt, tiếp thu nhanh mọi thứ mới mẻ, tính tình cũng phóng khoáng, không giống cảnh sát thời xưa quá nghiêm túc và khô khan. Không thể nói như vậy là tốt hay không, nhưng đúng là những người trẻ này mang lại sức sống và không khí vui vẻ cho đội, không giống như trước kia, chỉ có cắm đầu vào phá án, khô khan nhạt nhẽo.

 

Giản Diệc Thừa không đùa giỡn, anh nhìn chằm chằm Nhị Lang Thần một lát, suy tư rồi nói: “Ta đại khái biết là ở đâu.”

 

Mọi người ngạc nhiên: “Thật hay giả? Ngươi có thể giao tiếp bằng ý thức với nó sao?”

 

Giản Diệc Thừa nói một cách nghiêm trang, chó đen cũng làm bộ như thật, khiến mọi người gần như tin rằng họ thực sự có thể giao tiếp bằng ý thức!

 

Giản Diệc Thừa không nói thêm, vỗ đầu Nhị Lang Thần: “Vất vả rồi, ngươi về trước đi. Trên đường chú ý an toàn.”

 

Nhị Lang Thần nhìn anh một lát, rồi xoay người rời đi.

 

Lâm Lang vội hỏi: “Sao lại để nó đi? Sao không để nó dẫn chúng ta đến hiện trường?”

 

Giản Diệc Thừa nhìn anh ta: “Không phải nó đã dẫn chúng ta đi một lần rồi sao?”

 

Lâm Lang ngẩn người: “Tôi sao lại không biết?”

 

“Nó có một loại bùn đất màu vàng nhạt trên chân, loại bùn đất này ở Giang Thành chỉ có ở khu vực Nam Sơn.”

 

Lâm Lang bừng tỉnh: “Cậu nói là buổi chiều Labrador đã dẫn chúng ta đến nơi đó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-10-1.html.]

 

Giản Diệc Thừa gật đầu.

 

Trong văn phòng, mọi người đều không hiểu: “Hai người các ngươi đang nói gì vậy?”

 

Lâm Lang đang định trả lời thì Tiểu Vương từ phòng pháp y vội vã trở về: “Lý Đội, đã xác định đó là xương bánh chè của con người, hơn nữa bên cạnh rất gọn gàng, bị vũ khí sắc bén cắt ra. Pháp y nghi ngờ đây là một vụ phanh thây do con người gây ra.”

 

Kết quả này khiến không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.

 

Lý Trường Phong với thần sắc nghiêm trọng nói: “Nếu đây là phanh thây, vậy trước hết xác định nguyên nhân cái ch//ết. Tiểu Giản, hãy kể lại những gì hai người các cậu biết.”

 

---

 

Nhị Lang Thần trở lại tiệm, Sơ Ngữ vội hỏi: “Thế nào rồi?”

 

“Em đã đưa đồ vật qua, người đàn ông lần trước cũng ở đó, chính anh ta nhận ra đó là xương người.”

 

“Em nói Giản Diệc Thừa?”

 

“Đúng vậy.”

 

Sơ Ngữ không ngạc nhiên, vì từ đầu cô đã nghĩ Giản Diệc Thừa có thể sẽ ở đó. Nhưng không sao, nếu đã nhận ra đó là xương người, thì những việc tiếp theo cô không cần lo lắng nữa.

 

“Chúng ta trở về đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phỏng chừng ngày mai là có thể bắt được hung thủ.”

 

“Meow~ lần tới có thể hay không cho mèo đi báo án? Em cũng muốn làm anh hùng!”

 

Sơ Ngữ búng nhẹ lên đầu Đại Miêu: “Nghĩ gì vậy? Còn lần tới, em còn muốn gặp thêm vài vụ á//n m//ạng nữa sao?”

 

“Nếu lỡ gặp thì sao?”

 

“Không có lỡ!”

 

---

 

Sơ Ngữ vừa về đến nhà cùng Đại Miêu, Nhị Lang Thần, và A Bố thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên từ đường phố: “Hành động nhanh thật.”

 

Nếu đã đến hiện trường, điều đó có nghĩa là cảnh sát đã xác định được hung thủ.

 

Tại khu biệt thự Nam Sơn, Giản Diệc Thừa cùng Lâm Lang đang theo cảnh khuyển tìm kiếm nguyên nhân cái ch//ết.

 

Lâm Lang vừa tìm kiếm vừa oán giận nói “Cậu đó, thả cho con ch.ó chạy đi làm gì? Nếu đi theo nó, có phải chúng ta đã tìm ra địa điểm vứt xác rồi không?”

 

Giản Diệc Thừa không quay đầu lại, đáp: “Cái gì cũng để chó làm, vậy chúng ta cảnh sát làm gì?”

 

“Nói thì nói vậy, nhưng có nó thì công việc của chúng ta hiệu quả hơn! Chúng ta cũng sẽ bắt được hung thủ sớm hơn, phải không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Giản Diệc Thừa im lặng, thực ra, anh cũng biết rằng có Nhị Lang Thần sẽ nâng cao hiệu suất. Nhưng thả cho Nhị Lang Thần chạy đi cũng có lý do của hắn.

Loading...