Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 23.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:40:32
Lượt xem: 592
Chương 23 Chú mèo Garfield (phần 4)
Khi Sở Lam xuống máy bay, Quý Phi Yên đã ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển đến phòng VIP. Bác sĩ nói cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng cần nằm viện để theo dõi.
Sơ Ngữ đứng gác ở cửa, chờ Sở Lam đến. Một y tá tò mò hỏi Sơ Ngữ, người bên trong có phải là Quý Phi Yên không. Sơ Ngữ đã bị vài nhân viên y tế hỏi như vậy, đều bị cô khéo léo đánh lạc hướng.
Sau khi lừa được cô y tá đi, Sơ Ngữ lau mồ hôi. Giản Diệc Thừa vừa đi ra ngoài một lát, trở về với một ly nước ấm, đưa cho Sơ Ngữ và nói ngắn gọn, “Uống đi.”
Sơ Ngữ đang khô miệng, vội nói cảm ơn rồi nhận lấy ly nước.
Khi Sở Lam đến nơi, cô nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Một người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng, đang đưa ly nước ấm cho một cô gái xinh đẹp đối diện, ánh mắt anh ta ôn nhu, kèm theo nụ cười ẩn ý. Cô gái rất đẹp, với khí chất ôn hòa, ngước đầu mỉm cười nói gì đó rồi nhận lấy ly nước từ tay anh ta, tự nhiên uống.
Trời sinh một đôi, trông họ rất hợp nhau.
Đó là nhận xét của Sở Lam dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình. Hơn nữa, hai người này đều có nhan sắc cao, lại rất dễ được công nhận. Nếu được định hướng và quảng bá một chút, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Trong thoáng chốc, Sở Lam cảm thấy phấn khởi, nhưng nhớ lại mục đích mình đến đây, lòng cô lại nguội lạnh.
Cô nhanh chóng tiến lại: “Cô là Sơ Ngữ phải không? Tôi là Sở Lam, người đại diện của Yên Yên.”
“Các người tới rồi?” Sơ Ngữ vội vàng đặt ly nước xuống, dẫn họ vào phòng bệnh của Quý Phi Yên.
“Bác sĩ nói cô ấy bị mất m.á.u quá nhiều gây sốc và chấn động não vừa. Đứa bé không giữ được, nhưng may mắn là người lớn không sao, chỉ cần dưỡng bệnh một thời gian sẽ ổn.”
Nói rồi, mọi người đến trước giường bệnh của Quý Phi Yên. Nhìn Quý Phi Yên trên giường, ai cũng ngỡ ngàng: “Đây là...”
Trên giường, Quý Phi Yên với gương mặt được vẽ như gấu trúc, hai mắt thâm quầng lớn che gần hết mặt, người không quen khó mà nhận ra đây là Quý Phi Yên.
“Cái này... Tôi đã hóa trang, chị không bảo là đừng để ai nhận ra cô ấy sao? Vội vàng quá nên chỉ nghĩ ra cách này, tôi không nghĩ ra cách nào khác, xin lỗi.” Sơ Ngữ xấu hổ nói.
Cô thật sự không nghĩ ra cách nào khác, chỉ đành ứng phó tạm thời. Khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ còn nổi giận, bảo làm thế thì sao quan sát được tình trạng bệnh nhân. Sơ Ngữ phải nói họ đang đi dự tiệc hóa trang, cô ấy ngã đột ngột nên chưa kịp tẩy trang. May mắn là đã qua được kiểm tra.
Cho đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra thân phận của Quý Phi Yên, những nhân viên y tế hỏi cô cũng chỉ có chút hoài nghi mà thôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sở Lam xúc động nói: “Thật cảm ơn cô, cô đã giúp chúng tôi rất nhiều!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-23-1.html.]
Khi ở trên máy bay, cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, không ngờ mọi việc lại tốt hơn dự đoán nhiều.
Sau khi giao phó những việc cần chú ý, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa cùng rời đi. Vì họ chỉ tình cờ gặp nhau và đã bận rộn suốt nửa đêm, Sở Lam ngại làm phiền họ thêm, nên đã tiễn họ ra ngoài. Cô nghĩ rằng lời cảm ơn chân thành hơn sẽ đợi Yên Yên tỉnh lại để nói.
Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà trước. Sau khi rửa mặt xong, Sơ Ngữ lập tức nằm xuống giường và ngủ say. Là một người trẻ thuộc thế hệ 9x nhưng chăm sóc sức khỏe như người già, đã lâu rồi cô không thức khuya như vậy.
Sơ Ngữ ngủ một mạch đến trưa hôm sau, khi tỉnh dậy vẫn mơ màng, không biết đêm qua là năm nào.
Cô lấy điện thoại ra và thấy một tin nhắn từ Giản Diệc Thừa, gửi lúc 11 giờ, hỏi cô có muốn đi ăn cùng nhau không. Sơ Ngữ nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 15 phút, cô giật mình tỉnh hẳn và vội vàng nhắn lại:
“Xin lỗi, mình vừa mới tỉnh... Anh ăn chưa? [che mặt]”
“Chưa, vừa rồi đang bận.” Giản Diệc Thừa lặng lẽ đưa hộp cơm vừa nhận cho Lâm Lang.
“Vậy vừa hay, cùng đi ăn nhé? [mỉm cười]”
“Được, tôi đến đón em.”
Sơ Ngữ nhanh chóng rửa mặt, và trước khi ra khỏi nhà còn thoa chút son. Khi cô xuống lầu, xe của Giản Diệc Thừa vừa đến.
Giản Diệc Thừa hôm nay tìm Sơ Ngữ là có việc chính.
“Về vụ án hôm qua, chúng tôi đã điều tra xong. Hiện trường có dấu vết tranh chấp, có khả năng người đàn ông đẩy người phụ nữ ngã rồi bỏ đi, có thể là cố ý hoặc vô tình. Sau khi ngã, người phụ nữ đã gọi điện cho anh ta, nhưng anh ta từ chối nhận. Xét thấy cả hai đều là nhân vật công chúng và đây có thể là tranh cãi gia đình, người phụ nữ không báo án, chúng tôi cũng không thể can thiệp sâu.”
Sơ Ngữ trước đó cũng đã đoán như vậy, giờ chỉ là được xác nhận.
“Tôi nghĩ chắc họ sẽ không báo án. Dù sao cô ấy là ngôi sao lớn, phải cân nhắc nhiều thứ, lo lắng quá nhiều, cuối cùng có thể chỉ bỏ qua. Hơn nữa, có vẻ cô ấy rất thích anh ta, ngay cả mật khẩu điện thoại cũng là ngày sinh của anh ta.”
Cô uống một ngụm nước trái cây, thở dài một hơi: “Sao lại có loại đàn ông cặn bã như vậy, tại sao không thể nói chuyện bình tĩnh với nhau? Đánh phụ nữ, nhất là người phụ nữ đang mang con của anh ta, lương tâm ở đâu?”
Giản Diệc Thừa gật đầu đồng ý, cuối cùng lại đột nhiên nói: “Tôi không phải như vậy.”
Sơ Ngữ suýt chút nữa phun hết nước trái cây ra: “Khụ khụ...”