Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 47.2
Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:18:44
Lượt xem: 232
Còn đám trẻ kia, Sơ Ngữ nhờ sự giúp đỡ của các con vật trong tiểu khu, tìm được nhà bọn chúng, báo cảnh sát về việc ngược đãi động vật. Nếu gia trưởng không dạy, để cảnh sát giúp giáo dục.
Dù vậy, đám trẻ không bị trừng phạt gì, pháp luật không thể làm gì bọn trẻ bảy tám tuổi. Nếu chúng làm bị thương người, cũng không bị trừng phạt, huống chi Tiểu Bạch chỉ là chó hoang. Nếu có chủ, còn có thể đòi bồi thường, vô chủ thì không có biện pháp bảo vệ quyền lợi.
Ngày mùng năm, Giản Diệc Thừa từ Bắc Kinh trở về, thương lượng với Sơ Ngữ, quyết định mùng sáu đến thăm ba mẹ cô.
Gặp mặt lần trước, ba mẹ Sơ Ngữ có ấn tượng tốt với anh, cũng không làm khó anh. Ba cô không như các phụ huynh khác, không cảm thấy con gái bị cướp đi.
Sơ Ngữ luôn cảm thấy gia đình mình rất tốt, không bao giờ làm người khác khó xử. Nếu có chuyện gì, sẽ đóng cửa thảo luận. Không làm khó người nhà.
Gặp mặt cha mẹ, Giản Diệc Thừa chính thức được công nhận là bạn trai, làm anh nhẹ nhõm hẳn.
"Anh đã nói với gia đình về chuyện của chúng ta, họ ủng hộ quyết định của anh. Khi nào em rảnh, anh dẫn em đi gặp họ."
Nghe vậy, Sơ Ngữ khẩn trương: “Nhanh vậy sao? Em còn chưa chuẩn bị..."
"Vậy chờ em chuẩn bị xong rồi đi, không vội." Hoàn toàn quên rằng trước khi đi, ông bà dặn đưa cháu dâu về sớm.
Sơ Ngữ thở phào, dù biết sớm muộn gì cũng phải gặp, nhưng có thể kéo dài vẫn tốt hơn. Không phải Giản Diệc Thừa không tốt, thực ra cô đã xác định sẽ cùng anh đi đến cuối đời. Chỉ là gặp phụ huynh giống như săp kết hôn luôn vậy, cô chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân. Cô muốn tận hưởng tình yêu ngọt ngào thêm chút nữa.
Qua năm, mọi người trở lại công việc, Sơ Ngữ mở cửa hàng thú cưng, tiếp khách, giải đáp câu hỏi trên Weibo, tiếp tục tìm nhà cho động vật nhận nuôi. Cuộc sống của cô phong phú và thoải mái. Cho đến khi một con mèo hoang nói với cô, Coco đã ch//ết, ch//ết trước mộ Đường Đường.
Sau vụ án của Đường Đường, Sơ Ngữ không gặp lại Coco, tưởng nó được gia đình Đường Đường nuôi. Không ngờ nó lại ch//ết trước mộ Đường Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-47-2.html.]
Nghe nói, từ khi vụ án kết thúc, Coco ở trước mộ Đường Đường, không ăn không uống, cuối cùng ch//ết đói.
Coco thực sự rất thích Đường Đường, nhưng vì áy náy mà tự trách. Khi chân tướng được tiết lộ, sự đau khổ và nhớ nhung khiến nó chọn cách ở bên Đường Đường mãi mãi.
Sơ Ngữ cảm thấy tâm tình trầm trọng, vô cùng bi thương, nhưng chuyện đã rồi, cô chỉ có thể lựa chọn trợ giúp hoàn thành di nguyện của Coco, đem nó chôn cất bên cạnh Đường Đường, để nó mãi mãi ở bên cô ấy.
Ba tháng trôi qua, thời tiết dần dần ấm áp. Vết thương trên người Tiểu Bạch gần như đã lành, chỉ là lông chưa mọc lại hết, trông khá xơ xác. Tuy nhiên, Tiểu Bạch có nhan sắc cao, sau khi tắm rửa sạch sẽ, toàn thân lông trắng như tuyết, mềm mịn và ôm rất thoải mái.
Sơ Ngữ thường ôm nó, một phần vì muốn dành cho Tiểu Bạch nhiều quan tâm, một phần vì ôm nó thực sự rất thoải mái.
Vì vậy, Đại Miêu trong nhà bắt đầu kháng nghị, tỏ ra không vui. Từ khi Tiểu Bạch đến, địa vị của nó trong lòng Sơ Ngữ giảm xuống rõ rệt. Tuy rằng nó vẫn là con mèo duy nhất của Sơ Ngữ, nhưng trong lòng cô, Tiểu Bạch lại chiếm vị trí quan trọng hơn.
Điều quá đáng hơn, Tiểu Bạch còn không biết cảm kích! Điều này thật sự không thể chịu đựng nổi!
Thế là trong một buổi chiều nắng đẹp, khi Sơ Ngữ ra ngoài, Đại Miêu dẫn theo A Bố và Nhị Lang Thần, vây quanh Tiểu Bạch.
A Bố: “Làm chó phải biết ơn. Ngôn Ngôn không làm tổn thương ngươi, cô ấy còn đối xử tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi không biết cảm kích?”
Nhị Lang Thần: “Ngôn Ngôn là người tốt, cô ấy thấy ngươi đã chịu nhiều tổn thương, nên mới dung túng ngươi. Nhưng điều đó không phải là lý do để ngươi đạp lên tình cảm chân thành của cô ấy!”
Đại Miêu: “Mèo mới là duy nhất đối với Ngôn Ngôn! Cô ấy có thể có nhiều chó, nhưng mãi mãi chỉ có một con mèo! Ngươi đừng mơ tưởng tranh sủng với mèo!”
Tiểu Bạch ưu nhã liếc nhìn chúng với vẻ khinh thường: “Trẻ con biết khóc mới có kẹo, các ngươi không biết khóc thì trách ai?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đại Miêu & A Bố & Nhị Lang Thần: “Cái gì! Đúng là đồ chó tâm cơ!”
(Móa em này còn tâm cơ hơn mấy bà trong phim cung đấu nữa -_-)