Tiểu Ngữ - 16,17,18
Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:18:19
Lượt xem: 373
16.
Tôi ném bánh kem vào mặt Thẩm Mặc.
Kém dán lên khuôn mặt anh tuấn của ông ta.
Quả dâu tây rơi xuống quần ông ta.
Ông ta ngồi đó, sắc mặt tái mét.
Nhưng, tôi không sợ.
Ngày xưa tôi sợ ba tôi.
Bởi vì ông ta không thơm tôi.
Ông ta không yêu thương tôi.
Nhưng bây giờ, ông ta không phải ba tôi.
Không còn nữa rồi.
“Ba… ba tôi là chú Thiệu!”
“Không phải ông!”
“Không phải ông nữa.”
Tôi chưa từng nói năng lưu loát như vậy bao giờ.
Tưởng chừng những lời này không phải phát ra từ cổ họng tôi.
Như thể tôi đã chuẩn bị sẵn trong miệng lâu lắm rồi, sẵn sàng nhổ vào mặt Thẩm Mặc bất cứ lúc nào.
Thẩm Mặc cũng ngạc nhiên trước tốc độ nói của tôi.
Càng kinh ngạc hơn với nội dung tôi nói.
“Con nói cái gì? Ba con là Thiệu Cảnh?”
“Thiệu Cảnh cho con uống t h u ố c mê gì vậy?”
“Ngay cả ba ruột của mình cũng không nhận?”
Ông ta chất vấn tôi.
Tôi không quan tâm.
Tôi biết dáng vẻ khi giận dữ của ông ta rất buồn cười.
Cũng rất đáng thương.
Tại sao tôi không nhận ông ta? Trong thâm tâm ông ta không rõ hay sao?”
17.
Lúc chạy khỏi quán cà phê, tim tôi còn đập liên hồi.
Tôi vậy mà ném bánh kem vào Thẩm Mặc.
Tôi!
Vậy mà!
Ném vào Thẩm Mặc!
Trong lòng sảng khoái và thoải mái làm sao.
“Này, bạn nhỏ kia làm chuyện gì xấu mà chạy nhanh thế nhỉ?”
Tôi quay đầu lại và trông thấy hai mỹ nam chân dài đang tựa vào chiếc Maybach đen, đồng loạt giơ ngón cái về phía tôi.
“Chú Thiệu Cảnh!”
“Chú Văn An!”
Tôi chạy tới trước mặt họ mới biết hai người đến đây để đón tôi.
“Có muốn đi ăn không?”
“Cả nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên?”
“Chúng ta có con gái rồi nha!”
Hai người nói với vẻ hết sức tự hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-ngu/161718.html.]
Sự ấm áp như ngưng tụ trong tim tôi, tôi ra sức gật đầu.
18.
Thẩm Mặc ngồi lại quán cà phê một lúc cho tới khi trợ lý mang vest mới đến.
Ông ta không hiểu, cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện sao lại biến thành thế này.
Nhất định do hai tên đồng tính kia dạy hư con bé!
Tất cả đều là họa mà Đường Nguyệt tạo ra khi còn sống.
Chơi với ai không chơi, cứ phải ở cùng hai tên đồng tính đó.
Lây tính xấu cho cả con gái.
Bây giờ còn dám ném bánh vào ông ta, còn nói không nhận người cha như ông ta.
Tuy ông ta không mấy quan tâm Thẩm Ngữ.
Nhưng suy cho cùng cô vẫn là con gái ông ta.
Không nhận ông ta, lại đi nhận một tên đồng tính?
Thẩm Mặc khó lòng nhẫn nhịn. Ông ta lôi điện thoại ra, dự định hẹn gặp Thiệu Cảnh.
Đúng lúc này, trợ lý nói với ông ta rằng ở nhà xảy ra chuyện.
“Cô Từ Nhan dẫn một nhóm bạn về nhà chơi, đã làm vỡ bộ gốm sứ cuối thời nhà Thanh mà ông ta yêu thích nhất.”
Thẩm Mặc là người hay ra vẻ học thức.
Ông ta thích dùng đồ cổ và thư họa để trang trí trong nhà.
Bộ sứ cuối thời Thanh đó phải rất vất vả mới sưu tầm được. Nay bị vỡ rồi?!
Ông ta biến sắc: “Bạn học? Bạn học kiểu gì mà thiếu hiểu biết như vậy!”
Trong trí nhớ của ông ta, lúc tình trạng giao tiếp của Thẩm Ngữ còn ổn cũng từng dẫn bạn về nhà. Đều là những đứa có tri thức, lễ nghĩa, không bao giờ táy máy đồ đạc chủ nhà.
Bạn học của Từ Nhan là loại gì vậy!
Hai đứa không phải học cùng trường sao?
Ở đây có một rổ Pandas
“Hình như không giống bạn học lắm…”
“Nghe bảo có nhuộm tóc…”
“Liệu có phải đám côn dồ ngoài phố không?”
Trợ lý cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Côn đồ?
Thẩm Mặc đỡ đầu, cảm thấy phiền muộn.
Năm Thẩm Ngữ lên năm, bà nội Thẩm q ua đ ời.
Ông ta nuôi Thẩm Ngữ năm tuổi chẳng tốn chút công sức.
Còn Từ Nhan mười lăm tuổi sao lại khó dạy như vậy?
Nhà họ Thẩm là chỗ nào chứ?
Lại dám đem thành phần bất hảo về nhà!
Thẩm Mặc bắt đầu suy nghĩ lại, phải chăng ông ta đã sai rồi. Vì Từ Nhan mà đẩy con gái ruột của mình đi, còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo lên. Ông ta nhìn lướt qua, là tin nhắn báo Từ Nhan vừa quẹt thẻ.
Nội trong hai ngày, đã có rất nhiều tin nhắn tương tự được gửi đến.
Ông ta chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này đã phải chịu quá nhiều cực khổ, nên muốn để cho con bé thoải mái.
Nào ngờ, tin nhắn ngày một nhiều, số tiền ngày càng lớn, đồ mua về thái quá không hợp lẽ thường.
Thẩm Ngữ chưa từng như thế.
Số tiền con bé tiêu luôn ở một con số nhất định, cũng không thích tiêu xài hoang phí.
Con bé là một đứa trẻ tốt.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Thẩm Mặc lại ươn ướt.
Thẩm Ngữ nói không muốn người cha như ông ta.
Chắc không phải là sự thật đâu nhỉ.