Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU NHA HOÀN CHẠY TRỐN - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-27 15:55:42
Lượt xem: 801

07

Không biết từ lúc nào, ta đã ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này gần một năm.

Còn sinh hạ con gái Giản Giản.

Nơi này tuy xa xôi, nhưng vẫn mơ hồ nghe được tin tức về các bậc quyền quý ở Kinh thành.

Nghe nói Lưu tiểu thư nhà Hầu phủ được nhà chồng rất coi trọng.

Ngày xuất giá, sính lễ trải dài mười dặm, của hồi môn càng không thể đếm xuể, tùy tiện một rương cũng bằng lương thực của người dân thường trong mười năm.

Thẩm Ánh An cưới nàng ta, bây giờ chắc chắn đang đắc ý lắm.

Còn ta và hắn vì không môn đăng hộ đối, hắn cũng không phải là nam nhân của ta, sớm buông bỏ có lẽ là chuyện tốt.

Ta mở một quán hoành thánh ở thị trấn, tự mình nuôi sống bản thân.

Năm Giản Giản ba tuổi, đêm đó con bé đột nhiên sốt cao.

Ta vội vàng gõ cửa nhà lang trung, mệt đến thở không ra hơi.

Thấy ta ướt như chuột lột, đại phu không nhịn được hỏi: "Chỉ có một mình cô chăm con sao, cha đứa bé đâu?"

"Chết rồi, mắc bệnh hoa liễu, c.h.ế.t yểu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Giản nóng bừng, mơ màng hỏi ta: "Mẹ, bệnh hoa liễu là gì ạ?"

"Là bệnh của những người không thích sạch sẽ."

Ta yêu thương vuốt ve đầu con bé:

"Giản Giản thích sạch sẽ như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."

08

Lý thẩm lại đang mai mối cho ta.

Ta đã từ chối vô số lần, nhưng bà ấy vẫn nhiệt tình không thôi.

"Cô mang theo một đứa con, không lập gia đình thì sao được?"

Ta nói: "Ta và Giản Giản hai người cũng là một gia đình."

"Đó không giống nhau."

Lý thẩm miêu tả một cách hào hứng:

"La công tử này gia cảnh giàu có, mấy năm trước vợ mất, muốn tìm một người hiền lành tốt bụng làm vợ kế, cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần đối xử tốt với con trai ông ta là được, ông ta cũng bằng lòng coi con gái cô như con ruột, thế nào? Nếu không có ý kiến gì thì cứ quyết định vậy đi."

"Cô đừng ngại, ngày mai ông ta sẽ đến quán cô ăn hoành thánh, mặc áo màu lam, ngồi bàn ngoài cùng, cô qua đó nhìn một cái, nếu được thì ta sẽ tiếp tục vun vén cho hai người, nếu không ưng thì cũng không ngại..."

"..."

Bà ấy nói không ngừng, ta không có cơ hội chen vào.

Ngày hôm sau, ở bàn ngoài cùng quả nhiên xuất hiện một bóng người mặc áo lam.

Ta nghĩ, đã không có ý định kết hôn, chi bằng tự mình nói rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-nha-hoan-chay-tron/chuong-4.html.]

Vì vậy, ta bưng một bát hoành thánh đã nấu chín ra, nhẹ giọng nói:

"Công tử, mời nếm thử hoành thánh của quán."

Cổ tay ta đột nhiên bị nắm chặt, lúc đặt bát xuống suýt chút nữa bị bỏng.

Ta tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt đầy kinh ngạc.

Khuôn mặt quen thuộc, diễm lệ như hoa đào sau mưa, lúc này lại chất chứa phẫn nộ và khó tin.

Sao lại là hắn?

Thiếu gia...

Hai chữ suýt nữa bật ra khỏi miệng, ta vội vàng quay mặt đi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:

"Khách ở bàn khác gọi món, xin lỗi, ta bưng nhầm."

Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay ta không hề buông ra, đôi mắt ấy như nhìn con mồi nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói run run:

"Chiếu Thủy, sao nàng lại ở đây?"

Tiếng động không nhỏ, rất nhiều thực khách nhìn về phía này.

Ta đã sớm quyết định, cả đời này sẽ không dây dưa gì với hắn nữa.

"Buông ra!"

Ta tát hắn một cái, tức giận nói: "Công tử nhận nhầm người rồi, xin hãy tự trọng!"

09

Ta cuống cuồng chạy trốn khỏi tiền sảnh, Thẩm Ánh An ba bước đuổi theo, chặn ta lại ở sân sau.

Hắn là con trai độc nhất của phủ Trung Nghĩa Bá, từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào, vậy mà lại bị một nha hoàn như ta đánh.

Cái tát kia không hề nhẹ, tay ta vẫn còn đau.

Hắn ép ta vào góc tường, mang theo phẫn nộ và không cam lòng:

"Nàng giỏi lắm, dám trốn khỏi phủ, không chịu nhận ta, đến cả thiếu gia cũng dám đánh."

Ta chột dạ nhưng vẫn kiên trì: "Ta thật sự không quen ngài."

"Vậy sao?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn xuống: "Được, vậy để ta chứng minh cho nàng xem."

Cổ áo bị kéo xuống đột ngột, để lộ ra làn da trắng nõn, tiếp xúc với gió lạnh khiến ta run rẩy.

Trên vai ta có một vết sẹo.

Nói ra thật buồn cười, trước đây Thẩm Ánh An ôn nhu như ngọc, vậy mà khi đi trên đường cũng có ngày bị chó hoang đuổi.

Để bảo vệ hắn, ta không chút do dự chắn trước mặt hắn, con ch.ó hoang cào vào vai ta khiến m.á.u chảy đầm đìa.

Sau này mỗi khi hầu hạ hắn, hắn luôn hôn lên đó.

Loading...