Tiểu Nha Hoàn - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:05:36
Lượt xem: 94
Thẩm Ánh An khăng khăng đi theo ta ra quán hoành thánh, gọi một cách hoa mỹ là "giúp đỡ".
Trong một buổi chiều, hắn làm vỡ ba cái tô, đáy nồi bị thủng một lỗ, xuýt nữa làm cái bếp nổ tung.
Ta xin lỗi và đền tiền cho khách, tính ra thu không đủ bù chi.
Đại thiếu gia tao nhã và cao quý ngày xưa, mặc quần áo của người bình thường, tự làm cho mình xám xịt, nhìn thấy ta, ánh mắt lảng tránh, trong lòng chột dạ.
Ta thở dài: “Ngài đừng làm nữa, trông con đi.”
Hắn gật đầu, tỏ vẻ mình rất giỏi chăm sóc trẻ con.
Hắn mua kẹo hồ lô, khoai lang nướng, kẹo bông gòn, chong chóng lớn, cùng với một đống quần áo đắt tiền nhưng không vừa cho Giản Giản.
Khi hoàng hôn buông xuống, Giản Giản tới kéo tay áo ta:
“Mẹ, có người tới tìm thúc thúc xấu xa kia, bọn họ đang thì thầm.”
Ta bước nhẹ nhàng ra sân sau, quả nhiên nhìn thấy hai người đứng phía sau hắn.
Thẩm Ánh An đứng cúi lưng, thấp giọng dặn dò gì đó.
Khoảng cách quá xa nên ta không nghe rõ, mơ hồ nghe những lời như “Giấu Chiếu Thủy, đưa tiểu thư đi”.
Dựa vào sự nhạy bén của người mẹ, lòng ta thắt lại.
Giản Giản là con gái của hắn, hắn lại rất thích, nhất định sẽ nghĩ cách mang về.
Thẩm Ánh An đã thành thân từ lâu, có phu nhân chính phòng.
Nếu Giản Giản bị mang về, sẽ trở thành thứ nữ không được ưa thích, không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Ta đã từng thắc mắc trước đó.
Hắn là thiếu gia của phủ Trung Nghĩa Bá, tại sao đi ra ngoài mà không mang theo ai cả? Hóa ra là ẩn trong chỗ tối.
Dỗ dành Giản Giản vui vẻ trước, đợi khi ta buông lỏng cảnh giác, Giản Giản chấp nhận hắn làm cha, rồi chờ cơ hội để bắt đi.
Nhưng hắn không dự đoán được, Giản Giản và ta đồng lòng, sẽ không dễ dàng bị đạn bọc đường của kẻ thù mê hoặc.
Buổi tối trước khi ngủ, ta nấu một chén canh an thần cho Thẩm Ánh An.
Hắn cực kỳ cảm động, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Ta nói xong rồi rời đi, thì có một đôi tay bất ngờ ôm ta ở phía sau.
“Chiếu Thủy, mấy năm nay ngươi chăm sóc con gái thật vất vả.”
Ta tự nghĩ trong lòng, đây là lời khen sắp chia tay hay sao?
Biết ta vất vả, còn muốn cướp của ta.
Hắn xoay người ta lại, cúi xuống hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói:
“Cho dù ngươi chán ghét ta, trẻ con cũng cần một gia đình, đúng không?”
Hắn quả nhiên muốn cướp con.
Ta bình tĩnh nói: “Để ta suy nghĩ.”
“Được.”
Nửa đêm, Thẩm Ánh An ngủ say, ta gọi vài tiếng, nhưng hắn không có phản ứng.
Lúc này ta mới lay Giản Giản: “Suỵt, đừng nói chuyện, mẹ đưa con đi.”
Hai mẹ con rón rén, hợp tác với nhau.
Giản Giản phụ trách ném quần áo của hắn, khi hắn tỉnh lại, không tìm thấy quần áo để mặc, sẽ không đuổi kịp chúng ta.
Ta phụ trách dọn những đồ vật có giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-nha-hoan/chuong-6.html.]
Khóa cửa, chạy lấy người.
16.
Thế giới rộng lớn, ta trốn ở thị trấn xa xôi này mà vẫn bị hắn tìm được.
Ta dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ sẽ đi đâu tiếp theo.
Ta chợt nảy ra một ý tưởng, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.
Kinh thành.
Cho dù có đánh c.h.ế.t thì hắn cũng sẽ không nghĩ ra, ta dám trở lại hang ổ của hắn.
Nghĩ đến năm đó có kinh nghiệm chạy trốn, cuộc hành trình này rất suôn sẻ.
Ta gặp một đội buôn đang đi vào kinh thành, đại ca dẫn đầu rất hiền lành, chỉ lấy một lượng bạc, chịu đưa một chiếc xe ngựa trống cho chúng ta ngồi.
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, đi đường chính, gần như không bị xóc nảy.
Một vị cô nương tên là Tiểu Thúy đã chăm sóc ta rất chu đáo, mỗi bữa ăn đều mang đến thức ăn bổ dưỡng thơm ngon.
Ta ngượng ngùng, nàng nói: “Phu nhân yên tâm, đội buôn của chúng ta có tiền.”
Khi đến kinh thành, thời tiết càng nóng hơn, sắp đến Đoan Ngọ.
Được sự giới thiệu của đại ca dẫn đầu, ta đến một tiệm ăn ngon và giá rẻ để ở tạm, gọi là Đại tửu lâu Nam Bắc.
Tiệm ăn rất thoải mái và thanh lịch, ta yêu cầu phòng riêng rẻ nhất.
Mới vừa dọn vào, tiểu nhị đã tới nói: “Phu nhân, phòng này đã được đặt rồi, xin lỗi, sẽ đổi phòng khác cho ngài.”
Lần này đổi thành phòng lớn nhất.
Nếu tiểu nhị yêu cầu ta thêm bạc, có lẽ ta sẽ không nghi ngờ.
Không có bữa ăn nào miễn phí trong thiên hạ, mẹ góa con côi chúng ta đang ở thế bất lợi ở bên ngoài, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng ta, ta bế con lên.
“Giản Giản, chúng ta đi.”
Cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.
Đằng sau tấm bình phong bằng gỗ lê vàng vẽ quý nữ đang xem kho báu, một người chậm rãi bước ra.
Thẩm Ánh An mặc áo gấm và đeo ngọc quan, dáng người cao ngất như cây tùng, khí chất điềm tĩnh và uy nghiêm:
“Lại trốn, còn muốn trốn đi đâu?”
“Đưa canh an thần, ném quần áo, khóa cửa……”
“Chiếu Thủy, lần này ta nên phạt ngươi như thế nào?”
Hắn đi từng bước một tới gần, ta từng bước lùi lại.
Giản Giản hiên ngang lẫm liệt: “Ta là người ném quần áo.”
Thẩm Ánh An nghẹn một chút, nuốt nước miếng:
“Không sao, cha không trách con.”
Hắn ôm Giản Giản ra khỏi vòng tay ta, cánh cửa mở ra, người bước vào là Tiểu Thúy mà ta đã gặp trong đội buôn.
“Hãy chăm sóc tiểu thư.”
Giản Giản giãy giụa đá loạn xạ trong lòng Tiểu Thúy, hét lên với Thẩm Ánh An:
“Ngài đừng bắt nạt mẹ của ta!”
Thẩm Ánh An sờ đầu bé, dịu dàng nói: “Sẽ không bắt nạt nàng đâu.”
“Cha có lời muốn nói với mẹ, bé con phải nghe lời, ngoan nào.”