Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-10-23 00:04:24
Lượt xem: 65
Trước khi vè kinh, Tống Điềm lại trở về Trần Gia thôn một chuyến.
Lần này là Cố Hiển Thành đi cùng nàng.
Hai người đến huyện Thanh Sơn trước, Tống Điềm nói muốn Cố Hiển Thành đi dạo cùng nàng một ngày. Cố Hiển Thành không nói nhiều đã đồng ý ngay.
Giờ Mão xuất phát, đến khoảng giờ Ngọ thì hai người đã thuận lợi đến huyện Thanh Sơn .
Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Điềm đến nơi này sau bao lâu ở biên quan.
Diện tích huyện Thành Sơn so ra không nhỏ hơn huyện Võ Công là bao, nhưng lại nhộn nhịp hơn nhiều, các đường phố sầm uất, đầy sinh khí, người dân đi lại ai nấy đều nở nụ cười trên môi.
Cố Hiển Thành: "Xem ra Trịnh Hữu Hải này quả thực có chút tài năng."
Tống Điềm hứng thú bừng bừng , muốn bắt đầu đi dạo từ đầu phố. Hôm nay cả nàng và Cố Hiển Thành đều ăn mặc như dân chúng bình thường. Chỉ là, màu sắc trang phục của Cố Hiển Thành khiến Tống Điềm nhìn mấy lần mà không nhịn được cười.
Cố Hiển Thành: "Nàng cười gì ?"
“ Ta không có cười mà .”
Cố Hiển Thành: "Ta không mù."
Tống Điềm nhịn không nổi nữa: “ Thì …thì chẳng lẽ chàng không còn bộ quần áo nào khác nữa sao ? Sao lại mặc bộ này nhìn vừa bẩn vừa nhếch nhác … Màu sắc này thật sự nhìn xấu c.h.ế.t đi được ý.”
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình: " Nhìn không đẹp sao ? Là chính ta tự chọn đó ."
“Hôm nay ra ngoài sớm quá, bình thường đều là Phúc Quý lo những chuyện này, nhưng sáng nay lúc đi Phúc Quý vẫn còn chưa dậy. Nàng lại còn dặn là ăn mặc giản dị một chút, không còn cách nào khác, Cố Hiển Thành đành tìm một bộ trông có vẻ giản dị nhất.
Tống Điềm bất đắc dĩ nói: “ Bảo chàng giản dị mốt chút, chứ không nói để chàng trông nhếch nhác bẩn thịu thế này. Cái màu nâu đất này….ngay cả nông dân trong thôn chúng ta cũng không ai ăn mặc như thế cả !”
Cố Hiển Thành: "...."
Tống Điềm lại nói: “ Thôi bỏ đi, lát nữa chúng ta đến tiệm vải, ta chọn cho chàng một bộ khác vậy .”
Cố Hiển Thành vừa nghe lời này , liền cười toe toét.
“ Được, bộ trước đây nàng chọn rất đẹp, ta thích ."
Khóe môi Tống Điềm nhếc lên, bộ màu xanh trước đó nàng mua thực sự là bị hắn mặc đi mặc lại thường xuyên.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy, Tống Điềm đều cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
“ Đi ăn cơm trước đã, ta thấy có hơi đói bụng rồi.”\
Cố Hiển Thành lập tức hành động, kéo Tống Điềm đến trước một quán ăn.
Quán này chuyên bán mì, ngoài mì kéo, còn có một số điểm tâm và màn thầu khá đặc sắc. Tống Điềm nhìn trúng món bánh trôi, đang định gọi món này, nhưng Cố Hiển Thành nhanh hơn nàng một bước, đã gọi một đĩa bánh hoa. Tống Điềm nhìn thấy, ngẩn người ra, không ngờ chủ quán lại làm bánh hoa thành hình một nam một nữ, chỉ là cái đầu thì lớn, thân thì nhỏ, hai người còn nắm tay nhau nằm yên trong xửng hấp, tạo thành hình dáng 'nắm tay'. Cố Hiển Thành có vẻ rất là vừa lòng, vui vẻ trả tiền, nói “ thêm hai bát mì nữa !”
Chủ quán: “ Có ngay !”
Tống Điềm không hiểu hỏi: “ Vì sao chàng lại chọn món này ?”
Hai cái này thực sự rất xấu, bên cạnh còn có hình những con vật nhỏ và bông hoa, nàng vốn dĩ không muốn.
“ Cái này là nàng. “ Thời khắc này Cố Hiển Thành giống như một chàng trai mới biết yêu, có chút ngượng ngùng chỉ vào ‘ nữ tử’ trong lồng hấp. Tống Điềm mở to mắt, có ý gì đây ?
Đây là nàng …
“ Còn đây là ta.”
Trong lòng Tống Điềm bỗng thấy chùng xuống.
“ Sau đó, nắm tay nhau.”
Cố Hiển Thành chỉ chỉ ở giữa.
Vẻ mặt Tống Điềm đầy phức tạp.
Cố Hiển Thành nhịn cười: “Rất tốt, ta thích.”
Tống Điềm: “….”
Nhưng nàng không thích nó có được không vậy.
Vốn dĩ làm bánh hoa hình người đã khó, huống hồ chủ quán này làm thực sự rất xấu…Nói thế nào nhỉ, người thì khá dũng cảm nhưng tay nghề không ra gì, hơn nữa sao nàng lại có thể xấu như thế này chứ ?
“ Cho nên là, giờ ăn hay không ăn đây ?” Tống Điềm cười hỏi hắn.
Cố Hiển Thành nghe vậy ngẩn ra một lúc, dường như hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng chỉ sau một hồi trầm tư, hắn liền cầm “ Tiểu Điềm Điềm trong lồng hấp lên, một ngụm cho hết vào bụng.
“ Cái này cho nàng.” Cố Hiển Thành vừa nói, tai cũng bất chợt đỏ bừng, hắn đem ‘ mình’ đẩy về phía Tống Điềm.
Tống Điềm khóc không được mà cười cũng không xong.
Nàng ăn hắn ?
Trước đây sao nàng lại không biết hắn có nhiều ý nghĩ kì kì quái quái như vậy nhỉ.
Vẫn còn may, tuy hình thức hơi xấu nhưng hương vị vẫn có thể chấp nhận được, nên Tống Điềm vẫn ăn hết.
Hương vị món mì cũng xem như đạt tiêu chuẩn, Cố Hiển Thành hiển nhiên cũng đói bụng, ăn ngấu nghiến một hồi. Ăn xong, hắn còn nói: “Cũng bình thường, không ngon bằng nàng làm.”
Tống Điềm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngày mai ta sẽ làm cho chàng ăn.”
Hai mắt Cố Hiển Thành sáng lên, gật đầu ‘ ừ’ một cái.
Cơm nước cong, hai người bắt đầu cùng nhau đi dạo phố.
Từ biên quan đến kinh thành, trên đường đi phải mất hơn một tháng, nên những thứ cần thiết cho mùa đông hôm nay đều phải mua cho xong.
Chăn đệm, áo mùa đông, vải bông, giày, cùng một số thuốc men dự trữ,.. Tất cả đều đã được Tống Điềm liệt kê ra hết thành một danh sách, rồi dẫn theo Cố Hiển Thành đi vào từng cửa hàng một.
Không thể không nói, có cu li đúng là tốt, Tống Điềm gần như không cần cầm bất cứ thứ gì, chỉ cần trả tiền, còn Cố Hiển Thành theo sau ôm đồm hết thảy mọi thứ.
Đi được nửa đường, Cố Hiển Thành còn phải quay lại một chuyến để cất bớt đồ đi.
Hắn rõ ràng đã đánh giá thấp sức chiến đấu của nữ nhân, không khỏi kêu lên: “Có nhiều đồ cần phải mua như vậy sao ?”
Tống Điềm trừng mắt nhìn hắn: “ Chàng là không muốn tiêu tiền hay là chê mệt rồi ?”
"Không dám không dám." Cố Hiển Thành không dám nói gì thêm, trong lúc hai người trò chuyện, cũng đã đi đến tiệm vải.
Tống Điềm đứng ở cửa, bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng lần trước ở huyện Võ Công. Lúc đó, nàng đâu có ngờ rằng sẽ có một ngày như thế này.
“ Nàng sao thế, sao không đi vào ?” Cố Hiển Thành hỏi.
Tống Điềm mỉm cười: “Không có gì.” Nàng bước vào trong, Cố Hiển Thành liền theo sát phía sau.
Tiệm vải này lớn hơn tiệm vải ở huyện Võ Công nhiều, chủ tiệm thấy có một nam một nữ bước vào, nữ thì hiển nhiên là mỹ nhân, còn nam thì mặc giản dị nhưng khí chất phi phàm, trong lòng liền hiểu ngay rằng đây là khách hàng lớn.
Ông ta vội vàng mỉm cười tiến lên: “Hai vị, muốn mua vải hay là quần áo ?”
Tống Điềm: “ Xem vải trước đi.”
“ Được ạ, mời hai vị đi lối này !”
Chưởng quỹ kia nhiệt tình giới thiệu cho hai người từng loại vải vóc, nam nữ đều có. Tống Điềm đưa cho Cố Hiển Thành xem trước, rồi nàng lướt qua một lượt, chọn ra ba tấm .
Một tấm xanh đậm, một tấm trắng trà, và một tấm xanh đen.
“ Tiểu nương tử ánh mắt thật là tốt, những màu này, nhìn là biết rất hợp với phu quân nhà ngài!” Chưởng quỹ nhìn Cố Hiển Thành vài lần, một bên khen ngợi Tống Điềm ánh mắt tốt, một bên lại không hiểu tại sao có một tiểu nương tử gu thẩm mỹ tốt thế này mà phu quân lại ăn mặc thành cái dạng này đi ra ngoài.
Có lẽ ánh mắt của chưởng quỹ kia quá rõ ràng, Cố Hiển Thành lúng túng ho khan một tiếng: “ Mua thêm một bộ quần áo đi, nàng đến chọn giúp ta đi .”
Tống Điềm buồn cười: “ Tiêu số tiền đấy để làm gì ?”
Cố Hiển Thành không vui. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy trắng với áo ngoài màu hồng phấn, trông như một đóa hoa đào. Hắn nhìn càng lúc càng thấy mình giống như bùn dưới gốc hoa đào, không được, hắn phải biến thành lá xanh mới được.
“ Mặc kệ, bây giờ phải thay ngay.”
Tống Điềm bất đắc dĩ: “ Được rồi được rồi, ba món này đóng gói xong rồi, giờ đi xem quần áo nào.”
Chưởng quỹ cười dẫn hai người đến khu quần áo, dù rằng không có nhiều bộ phù hợp với kích cỡ của Cố Hiển Thành, nhưng may mắn là nam giới ở phương Bắc thường cao lớn, thật sự có hai bộ khá phù hợp với hắn.
Một bộ màu trắng trăng ( trắng nhạt), một bộ màu đen.
“Cả hai bộ đều rất hợp với ngài! Bộ màu đen làm nổi bật vẻ uy nghiêm và cao lớn của ngài! Còn bộ màu trắng thì rất lịch sự nho nhã, rất hợp với quần áo hôm nay của tiểu nương tử đây !”
Cố Hiển Thành nhìn về phía Tống Điềm, Tống Điềm hiển nhiên cũng rất hài lòng: "Lấy cả hai bộ đi, ta đều thích."
Trà Đào Cam Sả
Cố Hiển Thành nhướn mày, tâm tình rõ ràng rất vui vẻ, “Hôm nay ta sẽ mặc màu trắng trước, màu đen để lại mặc sau.”
Chưởng quỹ kia vui mừng muốn điên luôn, đại khái cũng nhìn ra người này là một chủ tử rất yêu chiều phu nhân của mình, cứ liên tục khen ngợi hai người rất xứng đôi. Tống Điềm có chút ngượng ngùng, nhưng Cố Hiển Thành thì lại vô cùng hài lòng, chỉ thiếu chút nữa là ban thưởng ngay tại chỗ.
Sau khi mua xong đồ cho hắn, đến phiên Tống Điềm.
Lúc Tống Điềm đến biên quan thật sự không có nhiều quần áo ấm mùa đông, nhưng đường xá xa xôi, nàng không muốn mua sắm quá nhiều, chỉ chọn vài bộ đơn giản rồi chuẩn bị thanh toán.
Cố Hiển Thành lại không vui, đứng bên quầy nhìn ngắm mãi không thôi .
“ Làm sao thế ?”
Cố Hiển Thành khẽ ho nhẹ một tiếng: “ Cái kia trông đẹp quá , rất hợp với nàng.”
Tống Điềm nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một tấm vải màu đỏ tươi, trên đó còn thêu hoa hải đường. Màu sắc rực rỡ như vậy, nàng chưa bao giờ dám mặc ra ngoài, chưa cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“ Không phải bảo nàng may thành áo ngoài…” Cố Hiển Thành hạ giọng nói.
Hắn cũng biết màu đỏ tươi làm áo ngoài sẽ quá nổi bật, ý của hắn là muốn nói …
Hắn vĩnh viễn sẽ mãi không quên được đêm hôm đó, hai đóa sen nhạt nở rộ trên chiếc yếm màu hồng…
Ánh mắt Cố Hiển Thành trở nên nóng bỏng, Tống Diềm không phải là người ngu ngốc, nháy mắt liền hiểu rõ ý của hắn.
Mắt thường có thể thấy được, mặt Tống Điềm lại đỏ bừng, ánh mắt sóng sánh nước trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi. Còn tâm trạng Cố Hiển Thành thì rõ ràng rất tốt, chỉ tay vào cuộn vải: “Gói lại đi .”
Chưởng quầy kinh ngạc: "Toàn bộ sao ?"
Tống Điềm đỏ mặt quay trở lại, vội vàng bước lại gần, nói: “Không dùng nhiều như vậy! Ba thước là đủ !”
Chưởng quầy mỉm cười: " Xong ngay đây ."
Cố Hiển Thành sờ sờ chóp mũi.
Từ tiệm vải đi ra, Tống Điềm vẫn còn chút xấu hổ và tức giân. Cố Hiển Thành ôm những cuộn vải theo sau, nhẹ nhàng nói: “Xấu hổ gì chứ, hắn có biết nàng làm gì đâu.”
Tống Điềm rất muốn xông tới bịt miệng hắn lại.
Đi liên tục từ trưa cho đến lúc hoàng hôn, Tống Điềm đã đi đến nỗi không còn sức, bước đi rõ ràng chậm lại.
Cố Hiển Thành cười hỏi: “Sao thế, đi không nổi nữa rồi à? Không phải trước đó nàng còn mạnh miệng nói muốn đi dạo hết cả ngày luôn sao?”
Tống Điềm trừng mắt nhìn hắn: “ Ta cũng không phải là chàng, sức lực dồi dào dùng cả ngày không hết .”
Cố Hiển Thành rất thích nghe câu đó: “ Vậy giờ đi về thôi ?”
Hai người đã hẹn trước, trước khi trở về kinh thành sẽ ghé qua Trần Gia thôn một chuyến, hai người cùng đi, cũng xem như nói lời cáo biệt với Đỗ thị .
Từ huyện Thanh Sơn đến Trần Gia thôn không tính là quá xa, đại khái đi khoảng nửa canh giờ, xe ngựa đã vững vàng dừng lại trước cổng thôn.
Vẫn là quầy hàng quen thuộc đó.
Đỗ thị vừa trông thấy hai người, mừng rỡ đến nỗi không nói nên lời, lập tức mời họ vào trong. Tống Điềm bày tỏ mục đích đến đây, Đỗ thị nghe nói họ sắp trở về kinh thành thì có chút tiếc nuối.
“ Vậy hỉ sự của hai người không tổ chức nữa sao ?”
Nhắc tới chuyện này, Cố Hiển Thành liền có chút không vui, Tống Điềm vội vàng nói : “ Tại thười gian gấp quá.”
Đỗ thị gật đầu, cười nói: “Cũng đúng, về kinh thành rồi tổ chức cũng được, chỉ tiếc là ta không thể nhìn thấy.”
Người vẫn im lặng đứng bên cạnh, Cố Hiển Thành lúc này mới lên tiếng: “Sẽ còn quay lại, đến lúc đó sẽ tổ chức một lần nữa ở đây.”
Tống Điềm : “…”
Đỗ thị vỗ đùi cái ‘bốp’: “Thế thì tốt quá! Như thế cảm giác giống như về kinh thành là về nhà chồng, trở lại đây lại là về mẹ đẻ, rất tốt rất tốt .”
Cố Hiển Thành mỉm cười: “Chính là như vậy.”
Tống Điềm liếc hắn một cái, cười nhưng không nói gì thêm.
Ba người trở lại tiểu viện, cho dù nói thế nào thì Đỗ thị cũng nhất định muốn làm một bàn đồ ăn lớn, Tống Điềm và Cố Hiển Thành cũng không tiện từ chối nhiều, cả ba người đều xắn tay vào cùng nhau làm.
Lần này, những việc như mổ gà gi//ết cá đều giao cho Cố Hiển Thành làm, chẻ củi gánh nước cũng giao hết cho hắn phụ trách.
Trong viện, bất kể những công việc lớn nhỏ gì hắn cũng đều xông xáo đảm nhận, khiến cho Đỗ thị có chút không biết làm sao cho phải.
Tống Điềm kéo Đỗ thị vào phòng bếp: “ Chàng ấy thích thì cứ để cho chàng ấy làm đi, tỷ cứ kệ chàng ấy.”
Đỗ thị cảm thán: "Thật là không nghĩ đến... Dù sao cũng là đại tướng quân, nhưng thoạt nhìn vậy mà còn gần gũi hơn cả chồng ta, thật tốt. Muội tử à, ngươi thật có phúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-104.html.]
Tống Điềm mỉm cười, xuyên qua cửa sổ bếp nhìn bóng lưng của Cố Hiển Thành đang chẻ củi ngoài sân .
Dường như qua khung cửa sổ này, nàng có thể nhìn thấy được hình ảnh năm xưa khi hắn chưa lên đường tòng quân .
Trong tiểu viện ở Cố gia thôn, hắn nhất định cũng là một nam nhân cần cù chăm chỉ.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, gà vịt cá thịt đủ món có thể so với ăn Tết, ba người ngồi quây quần bên bàn, Đỗ thị còn từ trong hầm nhà lấy ra một bình rượu.
Tống Điềm khuyên: “Rượu thì thôi đừng uống nữa.”
Đỗ thị : “ Chúng ta đều đang vui mà, uống một ít, uống một chút xíu thôi nhé .”
Cố Hiển Thành không cự tuyệt, nhận lấy: “ Được, đều uống một chút, nào, nàng cũng tới đây.”
Lần trước Tống Điềm uống say ở nhà ăn nên thật sự có chút sợ hãi với thứ này, nhưng Cố Hiển Thành lại tỏ ra háo hức, như thể lần nàng say đó rất thú vị. Tống Điềm cũng không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ, đành phải nhận ly rượu, uống một ngụm.
Cười cười nói nói, có rượu có thịt.
Bữa ăn kéo dài đến khoảng giờ Hợi.
Trong ba người, Tống Điềm là ngườu có tửu lượng kém nhất, đã say mèm từ lâu. Đỗ thị cười nói: “Ngài đưa muội ấy về phòng nghỉ ngơi nhé? Còn ở đây để ta dọn dẹp.”
Cố Hiển Thành liếc nhìn người bên cạnh, Tống Điềm mặt đỏ như trái đào chín, đôi mắt cũng long lanh ngập nước, nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn miệng lưỡi khô nóng.
“ Được, vậy đành làm phiền tẩu tử rồi.”
Nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy đỡ Tống Điềm về phòng, khi đi tới cửa, đúng chỗ Đỗ thị ở bên ngoài không nhìn thấy được, hắn liền trực tiếp bề nàng lên, đẩy cửa đi vào phòng.
Tống Điềm lại có chút say, đầu óc quay cuồng, nhìn người trước mặt, chỉ biết cười.
Rượu ngũ cốc ở nhà nông độ mạnh, lại tác dụng chậm, Cố Hiển Thành cũng cảm thấy chính mình có chút khô nóng.
Hắn bế Tống Điềm đi đến chiếc giường đất mà lần trước khiến hắn nhớ nhung, nàng ngồi ở mép giường. Cố Hiển Thành khom lưng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, chỉ trong chớp mắt đã thuần thúc cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra tấm lưng rắn rỏi, dưới ánh trăng, giống như một con báo săn đang rình rập.
“ Hôi quá, chàng mau đi tắm đi.”
Tống Điềm khẽ nhíu mày, vẻ ghét bỏ. Cố Hiển Thành giơ tay lên tự ngửi ngửi chính mình, quả thật có chút mùi rượu, cùng với hôm nay đi dạo có đổ ít mồ hôi.
Khó trách bị nàng ghét bỏ.
Hắn cũng không trốn tránh, lập tức chuẩn bị đi tắm, chỉ là trước khi đi, hắn giúp nàng cởi giày, rồi hôn mạnh lên má nàng một cái.
“ Đợi ta đó !”
Hắn vội vàng chạy vào phòng tắm, chẳng màng nước lạnh hay nóng, hối hả tắm rửa từ trên xuống dưới cho sạch sẽ. Lúc đi ra, hắn còn giơ cánh tay lên ngửi ngửi, yê tâm rồi.
Kích động và lửa nóng lúc nãy đã phần nào lắng xuống. Khi hắn trở lại phòng, Tống Điềm đã ôm chặt chiếc chăn mỏng mềm mại mà ngủ say.
Gò má của nàng hơi bị ép lại, khiến nó trông mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.
Lúc này Cố Hiển Thành cũng không vội vàng nữa, liền bước lên giường, bắt đầu chẫm rãi thưởng thức bữa tối thực sự của mình.
Từ gò má mũm mĩm của nàng, Cố Hiển Thành bắt đầu dùng tay chọc chọc, nhéo nhéo, miết miết, chơi đùa một hồi lâu, rồi mới ghé lại hôn nhẹ.
Hắn lại không nhịn được, tiến lại gần ngửi ngửi, nàng thật thơm.
Uống rượu xong, mùi hương càng thêm quyến rũ.
Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn.
Hai má, trán, chóp mũi, môi.
Từng chút từng chút một, từ việc chỉ là nếm thử qua đến việc dần dần xâm nhập sâu hơn.
Làn sóng khát khao vừa được nước lạnh dập tắt lại trỗi dậy, Cố Hiển Thành cảm thấy nhịp thở của mình dần trở nên gấp gáp.
Tống Điềm cũng bị lửa nóng mãnh liệt này đánh thức.
Khi nàng mở mắt, liền chạm phải đôi mắt nóng bỏng, hẹp dài đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh trăng từ khung cửa sổ thấp bé chiếu vào, rọi lên tấm lưng màu đồng của Cố Hiển Thành, cơ bắp như chứa đựng sức mạnh vô tận, trong mắt hắn cũng ẩn chứa tia dục vọng không thể thấy đáy.
Tống Điềm cảm thấy mình đã say đến choáng váng, nàng mơ màng, đầu óc cứ lâng lâng.
Nàng không kìm được phát ra những âm thanh rê rỉ nho nhỏ, vừa như khó chịu, lại vừa như điều gì khác.
Ánh trăng ngọt ngào vô tình chiếu vào phóng đại vẻ quyến rũ của mỹ nhân, Cố Hiển Thành không muốn để ánh trăng chứng kiến cảnh đẹp này, bèn ôm chặt nàng vào lòng, hành động càng lúc càng thêm tuỳ ý bạo dạn.
Mồ hôi từng giọt rơi xuống, cảm giác này so với chiếc giường gỗ trong quân doanh tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Cố Hiển Thành không ngừng va chạm mà không hề cố kỵ gì, hắn nghĩ, khi tới Kinh Thành, điều đầu tiên là không cần bận tâm những thứ khác, nhưng nhất định phải làm một chiếc giường thật tốt.
Giọng nói của Tống Điềm vừa dịu lại ngọt, càng ngâm nga càng thêm quyến rũ.
Mãi cho đến nửa đêm, ánh trăng lại vụng trộm chui vào đám mây đen ẩn mình. Trận chiến ngọt ngào này mới tuyên bố kết thúc.
Cố Hiển Thành thỏa mãn thở dốc vài tiếng, bước xuống giường, đi lấy hai ba chậu nước ấm mang lại.
….
Ngày hôm sau khi rời đi, trời vẫn còn là sáng sớm.
Tống Điềm tối qua say rượu quá, hai má đến giờ vẫn còn chút đỏ hồng, hơn nữa nàng không muốn nhìn thấy Cố Hiển Thành, chỉ lặng lẽ nói lời từ biệt với Đỗ thị.
Cho đến khi không còn cách nào khác phải rời đi, Cố Hiển Thành mới gọi xe ngựa đến .
Hôm qua khi đến đây, là hắn tự cầm cương, hôm nay, không biết hắn lại mời một người đánh xe từ đâu tới.
Chờ khi Tống Điềm lên xe, hắn cũng chui vào theo, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Tống Điềm vốn định nói gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ lại thôi, chỉ khẽ dịch sang bên cạnh.
Nàng dịch qua một tấc, hắn cũng theo đó dịch qua một chút.
Cứ thế sáp lại gần.
Tống Điềm không thể nhịn thêm được nữa: “ Chàng có thể tránh sang một chút không? Chật chội quá !”
“ Không thể.” Đến Cố Hiển Thành cũng không biết sao da mặt mình lại có thể dày đến như thế này luôn.
“ Xe ngựa này nhỏ, nhưng người bản tướng lại rất rộng đó.”
Tống Điềm : “....”
Nàng quay mặt sang một bên, nâng rèm lên để cho thoáng gió, hy vọng làn gió thu có thể làm mát bớt cái nóng trên mặt mình.
Cố Hiển Thành nhìn thấu nhưng không nói ra, ngồi ở bên cạnh nàng, đáy mắt tràn đầy ý cười dịu dàng nhìn nàng suốt dọc đường.
__
Ngày 20 tháng 10 năm Lương Hữu thứ mười hai.
Thành Dương Quân đã đóng quân ở biên quan hơn ba năm, cuối cùng cũng sắp trở về kinh thành.
Xe ngựa và lương thảo đã chuẩn bị đầy một doanh trướng, khí thế hùng tráng, giống hệt như năm đó xuất quân.
Đêm trước khi xuất phát, Cố Hiển Thành lặng lẽ đến doanh trướng của Tống Điềm, nói với nàng vài câu: “ Ngày mai vào giờ Mão, ta phải đi kiểm tra đại quân, không thể ở lâu, nàng hãy ngoan ngoãn ở trên xe ngựa chờ ta, ta sẽ tự đến tìm nàng.”
Tống Điềm lúc đó đang mệt mỏi, chỉ miễn cưỡng đáp lại vài câu rồi lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát.
Khi rời đi, Tiểu Điệp lưu luyến nhìn về phía quân doanh Thành Dương Quân: “ Điềm Điềm tỷ, khi nào thì chúng ta sẽ trở về ?”
Tống Điềm cũng quay đầu nhìn một cái: “ Ta cũng không biết nữa .”
Nhưng nàng biết, Cố Hiển Thành rất có khả năng sẽ trở về; nếu hắn trở về, nàng cũng sẽ trở về.
Khi lên xe ngựa, Tiểu Điệp kinh hãi kêu lên một tiếng.
“ Điềm Điềm tỷ, chiếc xe ngựa này thật tốt, rất rộng rãi !”
Tống Điềm cũng không ngờ, Cố Hiển Thành lại chuẩn bị cho nàng một chiếc xe ngựa lớn như vậy, rộng rãi đủ để hai người ngủ.
Phúc Quý ở bên cạnh cười nói: “ Tướng quân nói rồi, chúng ta về kinh là phải đi một chặng đường dài, sao có thể để Tống trù nương và Tiểu Điệp cô nương chịu ủy khuất được. Đại tướng quân còn chuẩn bị cho hai người một chiếc xe ngựa riêng, ở ngay phía sau.”
Tiểu Điệp cực kỳ kinh ngạc: "Ta cũng có sao ? !"
“ Đó là đương nhiên .” Phúc Quý cười đầy ẩn ý. Tiểu Điệp dĩ nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng ngược lại Tống Điềm thì lại thấy hai tai mình nóng bừng.
Khí thế hùng tráng, đoàn quân cuối cùng cũng bắt đầu xuất phát .
Tiểu Bảo cũng đầy hào hứng với chuyến hành trình sắp tới, thỉnh thoảng lại vén rèm nhìn ra ngoài. Xung quanh quân doanh là đồng cỏ và sa mạc, ban đầu còn hào hứng, nhưng dần dần theo nhịp lắc lư của xe ngựa, chỉ một lát sau Tiểu Bảo đã thiếp đi.
May mà chiếc xe ngựa này rất rộng rãi, Tống Điềm đặt con trai vào chiếc đệm mềm bên trong, rồi cũng dần dần bị cơn buồn ngủ ập đến.
Tiểu Điệp cũng trở về nghỉ ngơi .
Trong lúc mơ mơ màng màng, xe ngựa dần dần dừng lại, rèm hình như bị vén lên, một đôi chân lớn bước vào. Tống Điềm vừa mở mắt ra đã bị ôm vào lòng: “ Nàng mệt à ?”
Trong nháy mắt, Tống Điềm không còn chút buồn ngủ nào nữa.
“ Xem nàng sợ tới mức nào kìa. Đây là trong xe ngựa, ai có thể nhìn thấy chứ ?”
Cố Hiển Thành lại có chút không vui, rõ ràng hai người đã ở bên nhau, nhưng đến bây giờ nàng vẫn không chịu gả cho hắn, khiến hắn phải lén lén lút lút tìm nàng. Xe ngựa cũng không thể đi cùng hắn, bận rộn cả buổi sáng mới có thể đến ôm hôn nàng, kết quả vừa đến đã bị nàng cự tuyệt.
“ Tiểu Bảo đang ở đây ....”
Tống Điềm đỏ mặt nói.
Khi chỉ có hai người, cho dù hắn có hồ nháo thế nào nàng cũng có thể bỏ qua, nhưng giờ có con trai bên cạnh, nàng thật sự cảm thấy hơi….
Cố Hiển Thành suy nghĩ một lúc: “ Bệnh của Triệu ma ma đã gần khỏi rồi, bà ấy cũng ở phía sau, ta sẽ để bà ấy thay phiên với nàng cùng chăm sóc Tiểu Bảo .”
Tống Điềm hoảng hốt: “ Chàng đừng có mà….”
Sắc mặt Cố Hiển Thành trầm xuống : “ Chuyện của chúng ta bà ấy và Phúc Quý đã sớm biết từ lâu rồi, nàng sợ cái gì ? Chặng đường này dài thế, nàng cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, không phải là bà ấy thì sẽ là Tiểu Điệp, nàng chọn một người đi.”
Tống Điềm bất đắc dĩ: “ Vậy thì chọn Tiểu Điệp đi.”
“ Được.”
‘ Mưu kế’ của Cố Hiển Thành đã đạt được, mỉm cười mãn nguyện, hôn lên mặt nàng một cái.
Tống Điềm nhớ đến những hành động càn rỡ của khuya hôm trước liền cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng Cố Hiển Thành lại nói: “ Yên tâm đi, ở bên ngoài ta không làm bừa. Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, cần gì thì cứ gọi Phúc Quý. Bây giờ là mùa thu, không nóng lắm nhưng rất khô, ta sẽ bảo người mang thêm nước đến.”
Tống Điềm nói: “ Ta không thiếu gì cả… Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, chàng đừng lo lắng, đi làm việc chính đi.”
Cố Hiển Thành khẽ ừ một tiếng.
“ Việc sáng nay đã xử lý xong, việc chính bây giờ là, ta muốn đi ngủ."
Nói xong, hắn cởi giày, thoải mái nằm lên chiếc đệm mềm của Tống Điềm, còn vỗ về Tiểu Bảo để dỗ ngủ, cuối cùng liếc nhìn Tống Điềm rồi dịch vào trong một chút.
“ Không còn cách nào khác, nếu nàng muốn ngủ thì phải chen chúc một chút, hoặc là có thể nằm vào lòng ta cũng được.”
Tống Điềm : “....”
--
Cách đó ngàn dặm, là kinh thành.
Lương Thừa đế liếc nhìn bức mật báo mới nhất từ biên quan gửi tới, hỏi: “Tô Chinh nói cái gì ?"
Hoàng Đức Toàn mở ra xem qua, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Tô đại nhân nói, Tống thị kia đã đi rồi, đi Giang Nam."
“ Ồ ?” Lương Thừa Đế có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó lại không thấy bất ngờ nữa.
"Đến cùng cũng chỉ là phàm phu tục tử a."
Hoàng Đức Toàn: “ Đúng vậy, đi Giang Nam để hưởng phúc có gì không tốt chứ? Lẽ nào với thân phận hiện tại của nàng ta mà vẫn dám vọng tưởng làm phu nhân tướng quân sao?”
Lương Thừa Đế ừ một tiếng: “ Điều này chắc chắn là không thể, nhưng ta nghe nói Hiển Thành hình như không hài lòng với chuyện hôn sự này, đang tỏ ra khó chịu.”
“ Ôi, Ngụy tam cô nương đẹp như tiên nữ vậy, đó là do tướng quân chưa từng gặp qua thôi, nhưng chỉ cần nhìn thấy một lần, ai mà không bị nàng mê hoặc chứ ?”
"Có đạo lý, truyền Ngụy Quốc công đến gặp trẫm."
“ Vâng ạ .”
"Còn nữa." Lương Thừa đế bỗng nhiên gọi hắn lại.
“ Thời An cũng sắp trở về rồi, nửa tháng trước hắn đi huyện Võ Công, chắc hẳn đã xử lý xong mớ hỗn độn bên đó rồi .”
“ Thám Hoa Lang chắc cũng sắp về tới rồi, sắp đến ngày hắn nhận chức tại Phủ Doãn Kinh Triệu phủ rồi.”
“ Ừm, Lục gia..." Lương Thừa đế như có điều suy nghĩ.
“ Lục gia vẫn quá gần gũi với Thái Tử, hãy kêu Thái Tử cũng đến gặp trẫm đi.”
“ Vâng, thưa bệ hạ .”...