Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - chương 25
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:20:11
Lượt xem: 472
"Tống đầu bếp." Cuối cùng cũng đến phiên Mạnh Thiệu, khuôn mặt hắn tươi cười chào hỏi.
Tống Điềm: "Mạnh đội trưởng lấy món ngọt sao?"
"Ừm" Mạnh Thiệu khẽ gật đầu, nói thêm: "Nhiều đậu một chút, sức ăn của ta lớn."
Tống Điềm cười đáp: "Được."
Mạnh Thiệu nhìn quanh, ngay lúc nhận lấy cái khay nàng đưa đến liền dúi vào tay nàng một cái hộp, "Lần trước ta đã đồng ý với cô, nhanh cầm lấy."
Tống Điềm còn chưa hiểu chuyện gì hắn đã bưng khay đi, người phía sau nhìn thấy một màn này liền sôi nổi hẳn lên, nàng hồi phục tinh thần, nhét đồ vào trong tay áo.
Tim Tống Điềm đập nhanh, nàng có chút khẩn trưởng, không hiểu hành động của Mạnh Thiệu có ý gì, lần trước đã đồng ý chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ là lúc đi làm nhiệm vụ ở ngoài hắn hứa trở về sẽ tặng quà cho nàng?
Ôi... nàng còn tưởng chỉ là nói đùa, hai người bọn họ nói nhiều mấy câu, cũng không thân đến mức tặng quà chứ, hơn nữa lúc này còn đang ở trong nhà ăn, sao hắn lại làm vậy? Từ lần trước bị Đậu Khấu nói xấu sau lưng, nàng đã có chút không thoải mái, hai người càng nên giữ khoảng cách mới phải.
Chẳng lẽ hắn không biết?
Tống Điềm hơi xấu hổ, nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này, nàng ưu tiên làm xong việc trước đã.
Sau bữa sáng dù là phe món mặn hay món ngọt đều vui vẻ thoả mãn, lúc chuẩn bị rời đi, có mấy binh lính chạy đến hỏi nàng bữa sáng ngày mai có món gì, Tống Điềm cười đáp chưa nghĩ, mấy tiểu binh kia rõ ràng có chút thất vọng rời đi.
Tống Điềm quả thực chưa nghĩ đến bữa sáng mai, bởi vì hôm nay nàng còn một việc cần giải quyết trước, bữa tối.
Bận rộn cả buổi sáng lo xong bữa sáng chưa kịp nghỉ ngơi đã tiếp tục làm nguyên liệu cho bữa tối, quả thật rất mệt mỏi, nhưng Tống Điềm cũng tốn không nhiều sức mà chỉ suy nghĩ một lát đã nghĩ xong thực đơn cho tối nay.
Gà xối mỡ sốt chua ngọt, trứng tráng mướp và khoai tây thái sợi xào chua cay.
Binh lính lâu rồi chưa được ăn bữa tối ngon miệng, Tống Điềm cũng muốn dụng tâm thêm một chút.
Lúc nàng đem thực đơn đến cho mọi người trong bếp xem, ai nấy cũng kinh ngạc.
Buổi tối có thịt gà, lại thêm hai món nữa, liệu bọn họ có làm được không?
Đúng lúc đấy, La thị dẫn theo một nhóm người đi vào.
Đây là lần đầu tiên, toàn bộ người của nhà bếp tụ lại cùng một lúc, La thị tỏ ý muốn hỗ trợ Tống Điềm làm bữa cơm chiều nay, cũng xem như là lời cáo biệt với mọi người trong quân. Lời này nói ra làm không ít người thương cảm, nhưng đồng thời, mọi người cũng lên tinh thần muốn nấu một bữa thật tốt, ai cũng sôi nổi nhận việc, từ giữa trưa đã bắt đầu chuẩn bị.
Quân doanh làm thịt gà, cảnh này đã lâu rồi chưa thấy, một kẻ tạp dịch tươi cười chạy vào nói: "Ta ở trong quân lâu như thế rồi mà chưa g.i.ế.c nhiều gà thế này bao giờ, ngoài sân chỗ nào cũng có lông gà."
Giết gà chỉ là bước đầu tiên, còn phải vặt lông xử lý nội tạng. Tống Điềm đã sớm cảm thấy làm cơm tối không dễ dàng, đồ ăn sáng chỉ cần làm mì, phở, bánh đơn giản, nhưng cơm tối thì phải xử lý nguyên liệu nhiều và khó hơn, không phải là chuyện đơn giản.
Đợi xử lý xong hết tất cả nguyên liệu thì cũng đã là xế chiều.
La thị đi đến cạnh Tống Điềm muốn xem nàng xử lý thịt gà.
Gà xối mỡ, trước tiên phải nhúng qua nước sôi tám phần, sau đó chặt gà thành từng miếng vừa ăn. Bắc chảo dầu lên bếp, đợi dầu sôi thì cho mấy tép tỏi vào chiên đến khi có màu vàng, vớt tỏi ra như thế dầu chiên mới thơm. Sau đó cho gà vào đảo trên lửa lớn, da gà dần thành màu vàng óng ả, mỡ gà tiết ra, lớp da bên ngoài hơi săn lại, hương thương toả ra khắp gian bếp.
Sau đó, Tống Điềm liền lấy ra một lọ gia vị đặc biệt, thứ này lúc trước ở Trần gia thôn nàng đã từng dùng, đây cũng chính là mấu chốt của món ăn.
La thị không nhịn được liền hỏi, "Đây là cái gì? Có tác dụng gì?"
Tống Điềm cười đáp, "Ta cũng không nói rõ được, nhưng mà chỉ cần cho vào một chút, kết hợp cùng dấm chua cùng rượu Hoàng Tửu, nấu lâu một chút sẽ ra món nước sốt đặc biệt cho gà.
La thị cùng nhóm tạp dịch phụ bếp đều nghẹn lời nhìn trân trối: "Phiền toái như vậy à? Trước đây làm thịt gà cũng chỉ cho hết lên chảo xào sơ qua là xong, chẳng lẽ vì thế nên mới không ngon?"
Tống Điềm: "Cũng không hẳn, gà xào cũng có cái hay của nó, hôm khác ta lại nói tiếp, hôm nay cứ nấu xong món này đã."
Rượu hoàng tửu cùng dấm chua phải được khống chế liều lượng thật tốt, sau khi cho vào nồi sốt thì thêm chút nước đun nhỏ lửa, sau khi khử hết mùi giấm thì coi như hoàn thành. Có người sợ bị chua quá sẽ ảnh hưởng đến độ ngon của gà, Tống Điềm liền hé mở nắp vung, trong nháy mắt, mùi thịt gà thơm lừng toả ra, mọi người không nhịn được liền hít thêm mấy hơi.
Tống Điềm lấy một chiếc đũa, nhẹ chọc vào phần thịt đùi, thịt gà vừa chín tới, thịt mọng nước căng đầy, mùi sốt cũng thoang thoảng, kích thích vị giác. Hương vị này tuy mới lạ nhưng có thể khiến người ta không thể quên được.
Trong nháy mắt ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực, La thị tự giễu: "Trước đây ta không có chút hứng thú nào với trù nghệ, nhưng bây giờ nhìn muội nấu món này, tự nhiên lại có xúc động muốn học."
Tống Điềm cười nói: "Được, ta dạy tỷ."
La thị vội xua tay, "Đừng có dụ dỗ ta, khó khăn lắm mới có cơ hội này."
Hai người cùng cười, Tống Điềm tiếp tục xào thêm hai món ăn.
Khoai tây cắt sợi xào chua cay, chủ yếu phụ thuộc vào nêm nếm gia vị. Khoai tây giòn giòn chua chua có thể kích thích cảm giác thèm ăn, khoai mà muốn xào giòn thì trước tiên phải ngâm qua nước, sau đó xóc qua một lớp bột mỏng.
Có tiểu tạp dịch cảm thấy quá nhiều bước rất phiền toái nên không vui, nhưng khi thấy thành phẩm thì lời muốn nói đều nuốt xuống.
Khoai tây giòn chua chua cay cay quá ngon!
Vì sao chỉ là khoai tây nhưng lại có được hương vị này!
Chỉ cần món này thôi bọn họ cũng có thể ăn được ba bát cơm!
Món cuối cùng là mướp xào trứng.
Mướp rửa sạch bỏ ruột, chỉ chừa lại phần thịt quả, cắt thành từng miếng vừa ăn, trứng gà đánh tan chuẩn bị nấu. Mấu chốt của món này là canh thời gian chiên trứng vừa đủ, chảo nóng liền cho chút dầu vào, dầu sôi thì nhanh chóng đổ trứng vào, tay chảo phải vững, đảo liên tục cho đến khi trứng chín sơ đổi sang màu vàng nhạt óng ả.
Quả mướp vốn cứng nhưng khi vào chảo lại chín mềm, phối hợp cùng trứng gà như tăng thêm một tầng hương vị.
Ba món ăn nhanh chóng ra hình ra dạng, cơm trong nồi cũng đã chín. Mọi người ai cũng vội vã, hận không thể sới ngay cho mình một chén nhưng lại ngại vẫn còn công việc.
Chuyện Tống Điềm phụ trách cơm chiều chưa được Triệu ma ma thông báo rộng rãi nên binh lính hoàn toàn không biết. Đến thời điểm ăn cơm, bọn họ như mọi khi đi vào nhà ăn, một khắc trước biểu cảm trên mặt còn chán nản, nháy mắt đã thay đổi khi ngửi được hương đồ ăn, ai cũng không bình tĩnh nổi.
"Chuyện gì vậy? Bữa tối nay sao thơm thế?"
"Đúng đúng! Giống như có mùi thịt gà?"
Bọn lính vừa hoài nghi vừa thấp thỏm bước vào nhà ăn, đến trước quầy chia cơm thì liền ngây người.
Ba món ăn nóng hôi hổi!
Khoai tây cắt sợi vàng óng! Không có màu đen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-25.html.]
Mướp xào trứng xanh mượt! Không có màu đen!
Mà hơn hết, nồi bên cạnh là thịt gà, không hề đen, ngược lại còn thơm ngon vô cùng!
Chuyện gì đây?
La thị đột nhiên thức tỉnh kĩ năng nấu nướng à?
Thời điểm phát cơm, La thị cũng muốn đùa một chút, tỷ ấy bảo Tống Điềm cùng Tiểu Điệp tạm thời lánh đi, như cũ đứng ở chỗ phát cơm.
Nhìn vẻ mặt không thể tin của bọn lính, La tỷ cười: "Thế nào, không muốn ăn?"
"Muốn ăn, muốn ăn!"
Hàng ngày ăn cơm, Tiểu Thất đều đến đầu tiên, hắn cũng là người dễ kết bạn, mấy người tạp dịch phụ việc đều quen biết cả, Tống Điềm đương nhiên cũng biết hắn.
Trà Đào Cam Sả
Tiểu Điệp đứng phía sau che miệng cười, bộ dạng xem náo nhiệt, khoé môi Tống Điềm cũng không nhịn được nhếch lên.
Tiểu Thất vừa dứt lời, La tỷ liền múc cho hắn một phần, mấy binh lính xung quanh hắn đều nhìn qua bắng ánh mắt phức tạp, "Sao? Các ngươi không ăn à?"
"Chúng ta đợi ngươi nếm thử..."
Hiển nhiên, đồ ăn hôm nay cực kì bất thường, sao bọn họ dám...
Tiểu Thất: "..."
Hắn tìm chỗ ngồi xuống, lúc này, trong nhà ăn không ít người đã đến, bọn họ cũng giống như đám lính kia đều đang do dự, sôi nổi đợi Tiểu Thất động đũa. Tiểu Thất bị đám người nhìn chằm chằm thì trong lòng vô cùng phức tạp, hắn lấy hết cam đảm hạ đũa xuống, đầu tiên là nếm thử thịt gà, miếng thịt vừa vào miệng đã không thể tin được.
Ông trời ơi!
Đây là món gì!
Tiểu Thất ngây người, binh lính chung quanh cũng nóng nảy.
"Thế nào, thế nào? Mau nói chuyện! Ngươi nghĩ gì vậy?"
Tiểu Thất bị một đám người xunh quanh kích động, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ba năm! Hắn đến Thành Dương quân ba năm! Chưa từng được nếm qua món nào ngon như vậy!
Thực sự rất muốn khóc!
Tiểu Thất không trả lời đám người xunh quanh, cúi đầu, gắp từng đũa thức ăn vào miệng, khoai tây cắt sợi xào giòn quá! Ăn thêm một miếng cơm lớn! Mướp tráng trứng thơm quá, thêm một miếng nữa! Thịt gà nữa, xương cũng phải gặm, không thể nào dừng được!
Bộ dạng này kích thích đám binh lính, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu, Tiểu Thất ăn ngon thế kia cơ mà, sao có thể nhầm được! Ai nấy đều sôi nổi chạy đi lấy cơm, bọn họ cũng hiểu, nhìn đám người đang từ cửa đi vào liền vội vàng tăng tốc, vừa đến quầy phát cơm liền gào lên, "Ta trước. Ta tới trước!"
"Mẹ nó, ta đến từ trước rồi! Ngươi đứng sang một bên!"
"Vào nhưng không đến xếp hàng thì không tính! La trù nương, ta trước!"
La tỷ dở khóc dở cười, tỷ ấy ở trong quân làm đầu bếp hơn hai năm chưa từng ấy nhà bếp rầm rộ như này bao giờ, còn không ngừng kêu tên mình, mấy người tạp dịch hỗ trợ chia cơm cũng cảm động phát khóc.
Hoá ra được người khác săn đón là cảm giác sướng như thế này!
Bọn họ nhất định phải học hỏi trù nghệ cho thật tốt!
Tống Điềm cùng Tiểu Điệp ở đằng sau quan sát cũng vui vẻ, dù sao khả năng của mình được người khác coi trọng là cảm giác rất thành tựu.
Đứng nhìn một lát, Tống Điềm chợt nhận ra nàng quên mất một chuyện quan trọng, "Chết rồi!"
"Sao thế Điềm Điềm tỷ!"
"Ta quên mất bữa tối của Đại tướng quân!"
Tiểu Điệp cũng giật mình. Làm cơm chiều bận rộn, mọi người xunh quanh đều kích động, chuyện quan trọng như này cũng quên.
"Điềm Điềm tỷ, vậy làm sao bây giờ!"
Tống Điềm lập tức đáp, "Không sao, ta chuẩn bị ngay."
Hai món xào thì dễ rồi, chỉ là món chính là gà thì ban nãy đều mang đi chia rồi, không còn gì cả.
Phòng bếp vẫn còn nguyên liệu, Tống Điềm tự nhiên nhớ lại, lần trước ở Trần gia thôn làm thịt xào ớt chuông, Cố Hiển Thành hình như rất thích ăn. Vì thế liền quyết định, sẽ làm riêng cho đại tướng quân món này, "Làm thịt xào ớt chuông đi!"
Tiểu Điệp vẫn lo lắng, "Có được không Điềm Điềm tỷ... hơi qua loa thì phải... Hôm nay mọi người trong quân đều ăn thịt gà, Đại tướng quân nhất định đã nghe tin."
Tống Điềm cũng hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nấu.
Thịt xào ớt chuông cùng khoai tây cắt sợi cũng có thể kết hợp với nhau mà, rất tốn cơm đấy.
Nàng không nói nữa quay sang thái thịt ba chỉ, sau đó xào thịt trước với tiêu, thịt nhanh chóng chuyển màu, vị cay của tiêu thoang thoảng, phối hợp thêm ớt chuông chín ngọt, một món ăn nóng hổi ra nồi! Thêm cơm trắng cùng món phụ, Tống Điềm tin tưởng có thể làm Đại tướng quân thoả mãn.
Sau khi làm xong, nàng vội vàng đi đến Đại doanh trướng.
Hiển nhiên Phúc Quý đã chờ ở cửa một lúc lâu, thần sắc lo lứng, "Ai~~ Tống đầu bếp, cuối cùng cũng đến rồi!:
Tống Điềm chột dạ, "Xin lỗi, nhà ăn bên kia hơi bận bịu."
"Vừa nãy Phó tổng binh đã đến đây, còn khoe khoang một lúc! Tổng binh đại nhân cũng thật à, tính tình vẫn như vậy không thay đổi, làm ta cũng thấy đói, mau vào đi!"
Phó tổng binh đã tới? Vậy chuyện món gà...
Tống Điềm thấp thỏm đi vào, Cố Hiển Thành hiển nhiên đã ngồi đợi trước bàn, nàng vội vã bày thức ăn lên, "Mời Tướng quân dùng bữa."
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn, đúng như lời Phó Ngạn nói, khoai tây cắt sợi, mướp tráng trứng, nhìn qua quả thực hương sắc mùi vị đều đủ cả, chỉ là món gà hắn đặc biệt khoe khoang kia thì không có...
Thấy Cố Hiển Thành nhìn chằm chằm đĩa thịt xào ớt chuông, Tống Điềm liền lo lắng, chưa đợi hắn hỏi nàng đã nói trước: "Lần trước ở Trần gia thôn, thấy Đại tướng quân có vẻ thích món này nên cố ý làm lại cho ngài."
Quả nhiên, Cố Hiển Thành nghe xong liền trầm mặc một chút, trong lòng nàng thấy bất ổn không dám nhìn hắn, một lát sau, Tống Điềm nghe thấy tiếng đáp lại, "Có lòng rồi."
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Vì quá khẩn trương mà không nghe ra trong lời nói của Cố Hiển Thành ẩn chứa sự vui vẻ. Suốt cuộc đối thoại nàng cũng không ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng không thấy vành tai Cố Hiển Thành hơi đỏ lên...