Tiểu Tâm Can Trong Lòng Tướng Quân - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:06:26
Lượt xem: 114
13.
Lúc ta chạy lên cầu, Tạ Lâm vẫn chưa đi.
Hắn chỉ đứng bất động ở đó nhìn ta, không chút biểu cảm, giống như một tên ngốc to lớn vậy.
Ta đi thẳng tới, nắm lấy cổ áo hắn dưới ánh mắt khó hiểu của hắn: “Đã đồng ý là hai năm, sao chàng lại bắt ta đợi thêm một tháng?”
Tạ Lâm sửng sốt hồi lâu mới mở miệng: “Xin lỗi.”
Hắn thậm chí còn không giải thích.
Ta nhìn hắn chằm chằm không nói, hắn cũng im lặng.
Tất nhiên, chỉ là bên ngoài im lặng mà thôi.
[Nàng đợi ta hai năm?]
[Nàng thực sự chờ ta sao?]
[Nàng đang chờ ta cưới nàng sao?]
[Ta không nằm mơ chứ?]
Ta vỗ vào má hắn, “Đau không?”
Tạ Lâm ủy khuất che mặt: “Đau.”
Ta gật đầu: “Vậy thì không phải mơ đâu.”
Lúc đó, vẻ mặt hắn như thể đang thấy ma.
…
Trong một canh giờ tiếp đó, ta ngồi bên cầu với Tạ Lâm, hắn chìm vào trầm tư một lúc lâu.
“Vì vậy, nàng có thể nghe thấy lời ta nói?”
Ta gật đầu.
“Cho nên, nàng biết ta thích nàng?”
Ta gật đầu.
Tạ Lâm ngừng nói.
Trong lòng: [Muốn c.h.ế.t quá.]
Ta lắc đầu, “Ta không muốn làm góa phụ.”
Tạ Lâm ngước lên, đôi mắt lấp lánh.
Ta bị hắn làm cho xấu hổ: “Quà sinh nhật thì sao?”
Hắn sững người một lúc, “Gì cơ?”
Ta nhìn hắn: “Chàng đừng giở trò, ta nghe thấy hết rồi.”
Ta xòe hai tay ra: “Mau đưa cho ta.”
Tạ Lâm sững sờ tại chỗ, thần sắc tan rã từng chút từng chút một.
Ta nhận ra có gì đó không đúng: “Sao thế?”
Tạ Lâm: “… Vừa rồi ta thấy nàng chèo thuyền trên hồ với nam nhân khác, ta có chút tức giận nên đã ném quà sinh nhật của nàng xuống hồ rồi.”
Ta: “…”
Tạ Lâm lập tức nói: “Nàng đừng giận, ta lập tức đi lấy về!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tam-can-trong-long-tuong-quan/phan-7.html.]
Ta giật mình, vội cản lại.
Nhưng trước khi ta phát ra âm thanh, hắn đã nhảy phịch xuống hồ.
Tên ngốc này!
14.
Tạ Lâm lập công lớn trong trận Nam Quân.
Ngay cả Hoàng Đế cũng nghe nói về sự dũng cảm của hắn, không chỉ thăng chức cho hắn mà còn ban cho hắn một phủ đệ nhỏ.
Bây giờ, hắn cũng có thể được coi là một vị tướng.
Kể từ lúc hắn trở về, Tiểu Đào lại có thể nhặt được rất nhiều đồ đặt bên bệ cửa sổ.
Nguyệt
Đôi khi là gói điểm tâm, đôi khi là hộp phấn má, đôi khi là châm cài…
Tiền lương của Tạ Lâm không nhiều lắm, hắn đã tiêu hết vào những thứ này.
…
Vào mùa thu năm Lâm An thứ 16, kinh thành xảy ra biến cố lớn.
Thái tử bị ám sát trong chuyến du ngoạn phương nam và suýt nữa mất mạng.
Đại khái là do Cửu hoàng tử làm, dù sao thì hoàng tử dưới gối bệ hạ không có nhiều lắm, ngoại trừ Thái Tử chỉ còn lại có Cửu hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử mới vừa tròn một tuổi.
Nếu như Thái Tử mất mạng, Cửu hoàng tử sẽ là người nối ngôi.
Dã tâm của Cửu hoàng tử đã rõ như ban ngày, ai mà không biết?
Chỉ là hiện tại không có chứng cớ, cũng không ai có thể nói gì.
Bệ hạ vừa lo vừa giận, lập tức phát quân đi hộ tống Thái Tử trở về bình an vô sự.
Việc này đổ lên đầu Tạ Lâm.
Trước khi Tạ Lâm rời đi, ta đã nhận được một lá thư mật.
Dù không ghi tên người gửi, ta cũng không rõ là ai.
Trên đó chỉ viết mấy chữ: [Cửu hoàng tử phái người g.i.ế.c Thái Tử, phải hộ tống người về kinh.]
Ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì vậy liền theo bản năng chạy ra cổng thành.
Tính toán thời gian, chắc là hắn sắp ra khỏi thành rồi.
Trời đã khuya, trên đường không có nhiều người đi lắm.
Ta vội vã chạy, cuối cùng cũng bắt kịp đoàn hộ tống vào giây cuối cùng.
Tạ Lâm đã ra khỏi cổng thành, ra leo lên tường thành, thở hổn hển.
Lúc ta nhìn xuống, có rất nhiều người, nhưng ta có thể chính xác xác định được bóng dáng của Tạ Lâm trong số đó.
Đột nhiên, hắn cũng nhìn lên.
Ánh mắt chạm nhau, hắn mỉm cười với ta.
Ta lại lần nữa nghe thấy tiếng lòng của hắn.
[Đừng to lắng, ta sẽ an toàn trở về.]
[Ta biết lần này nguy hiểm thế nào, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.]
[Giang tiểu thư, đợi ta trở về cưới nàng.]
[Lần này ta sẽ không bao giờ thất hứa nữa.]