Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:28:56
Lượt xem: 6
Cô ta và Cung Chính Văn có làm gì không? Đệch, nếu là thế thật thì hời cho Cung Chính Văn quá.Tôi hơi chán nản, nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành hùng hổ rời khách sạn ra phố.
Lễ hội té nước ở Xiêng La thật sự rất náo nhiệt, rất vui vẻ.Qua chẳng mấy chốc, tôi đã hòa vào đám điên đi đầy đường, vô âu vô lo lang thang giữa con đường ướt đẫm, nước té đầy trời.Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn hấp dẫn sự chú ý của tôi.Không phải là rất đẹp, nhưng nụ cười rất tỏa nắng, rất ngọt ngào, tươi sáng giống như chú bướm bay múa giữa màn nước, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười lanh lảnh dễ nghe như chuông bạc.
Nhìn cô gái này, tôi như quên hết nỗi phiền lòng, như quên mất cái số chó xúi quẩy của mình. Người ta thường nói đây là kiểu phụ nữ có thể chữa lành tâm hồn.Hơn nữa, cô ấy này là người Hoa Hạ.
Tôi biết vậy bởi vì lúc cô ấy chạy vụt qua tôi, cô ấy vừa vui cười vừa hét lên một câu tiếng phổ thông.
Tôi không kiềm chế được bèn tiến lại gần cô ấy, không mang lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản vì nụ cười rực rỡ tươi như hoa của cô ấy.Cũng có thể nói bởi vì tôi cô độc lạnh lẽo, không biết như thế có phải là đùa giỡn lưu manh không.
Lúc một chiếc xe bán tải nhỏ chạy qua trêи đường, tôi canh đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy không bị chiếc xe bán tải b.ắ.n nước vào người.
“Cảm ơn.” Cô ấy dùng tiếng Anh nói với vẻ cảm kích.
“Đừng khách sáo.” Tôi dùng tiếng Hoa Hạ đáp lời cô ấy.
“Hả? Anh cũng là người Hoa Hạ à?”
“Ừ, tôi tên Phương Dương, đến từ Thịnh Hải, tới đây công tác.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng đến từ Thịnh Hải. Tôi tên là Văn Giai, tới đây du lịch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-mau-lanh/chuong-60.html.]
“Hình như tôi không nhìn thấy bạn của cô, cô tới một mình à?”
“Đúng vậy, mấy người bạn của tôi không xin nghỉ được.”
“Một cô gái như cô mà cũng can đảm ghê đấy.”
Vừa nói, tôi vừa nghiêng người giúp cô ấy che lại dòng nước đột nhiên b.ắ.n tới.
“Cảm ơn.” Cô ấy cười ngọt ngào nói cảm ơn tôi, “Nhưng mà, anh cứ che giúp tôi thế này thì không vui gì cả.”
Tôi ngây người ra một lúc, sau cũng kịp phản ứng, xấu hổ cười, rồi giơ s.ú.n.g b.ắ.n nước lên, b.ắ.n vào vai cô ấy.
“Ha ha ha…” Tiếng cười của cô ấy vang lên lanh lảnh, vừa nghiêng người né dòng nước, vừa giơ s.ú.n.g nước của mình lên nhắm về phía tôi. Cứ thế, tôi cùng cô gái cười tươi như hoa tên Văn Giai vui vẻ chơi đùa giữa màn nước đầy trời.
Mỗi khi dòng nước b.ắ.n về phía cô ấy, ánh nắng chiết xạ ra hào quang chói mắt rồi thoáng vụt mất, nụ cười trêи khuôn mặt cô ấy lại càng thêm xinh đẹp. Cô ấy không có bạn, tôi cũng không có bạn, chúng tôi tạm thời kết đôi chiến đấu với những người khác, rồi thỉnh thoảng lại nội chiến với nhau, đi dọc con sông bao quanh thành phố, xuyên qua màn mưa, xuyên qua ánh nắng.
Giống như hai chú bướm, tôi là đực, cô ấy là cái.Cho đến khi cô ấy thở dốc, cho đến khi hai chúng tôi bủn rủn tay chân, chúng tôi mới dừng lại. Tôi đưa cô ấy về khách sạn của cô ấy, lưu số điện thoại, hẹn cùng nhau ăn cơm, sau đó tôi trở về khách sạn của mình, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ thoải mái, nằm ở trên giường, nhớ đến cô gái luôn nở nụ cười tươi tắn như hoa tên là Văn Giai, và cả tiếng cười lanh lảnh dễ nghe giống như chuông bạc của cô ấy nữa.
Nhưng, không hiểu sao đến cuối cùng tôi lại nhớ tới Bạch Vi, tự hỏi không biết cô ta có bị Cung Chính Văn đưa lên giường không… Điều này khiến tôi rất buồn phiền, rất chán nản. Tại sao tôi cứ nghĩ đến người phụ nữ mất não luôn tự cho là đúng kia chứ, cô ta bị ai đưa lên giường thì liên quan gì đến tôi?
Tôi mở ti vi, vừa hút t.h.u.ố.c lá vừa xem ti vi, cũng vừa mong mỏi thời gian có thể trôi qua nhanh chút.Cuối cùng đã tới giờ hẹn, tôi rời khách sạn, đi xuyên qua đám đông nam nữ đang tham gia buổi tiệc âm nhạc countdown ở đầu đường, thấy được Văn Giai đang nở nụ cười rực rỡ đứng trước cửa một cái khách sạn..