Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 18.2
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:51:15
Lượt xem: 39
"Cháu thật sự là Thiên Diệp sao?" Giọng nói thất thần lại mang theo một chút do dự.
"Cháu đã ở đây, ngài không có cảm giác huyết mạch tương thông sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Gió tuyết dần dần ngừng lại, Độc Cô Thiên Diệp thấy tuyết đã tản đi bớt, một bóng người bay trên tuyết nhìn Độc Cô Thiên Diệp thật kỹ.
"Ngoại công."
Một già một trẻ nhìn nhau, già uy nghiêm, trẻ cương nghị.
"Cháu không ở Kỳ Phong thành, chạy đến đây làm gì?" Mạc Chấn Đình chất vấn.
"Cháu tới tìm mẫu thân của cháu." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chúng ta sẽ tìm mẫu thân của cháu, cháu không sống vui vẻ ở Kỳ Phong thành mà chạy đến đây là sao hả?"
"Gia gia nói gia gia sẽ tìm nhưng bây giờ gia gia có làm đâu, gia gia ở mãi trong vùng ý thức của ngài không chịu ra, đã quên đi mẫu thân của cháu, cũng đã quên tất cả mọi người trong Mạc gia!" Độc Cô Thiên Diệp châm chọc nói.
"Làm càn!" Mạc Chấn Đình bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp chọc giận, xung quanh lại nổi lên gió lớn, thổi bay tuyết đọng ngập tràn khắp trời.
"Ha ha, gia gia không phải là người đầu tiên nói với cháu những lời này. Lão tiện nhân Phong gia nói với cháu, người của Thần điện nói với cháu, những người muốn g.i.ế.c cháu cũng thích nói như vậy. Gia gia có quát mắng cháu cũng không có tác dụng!" Độc Cô Thiên Diệp cười tự giễu, nói.
"Ai muốn g.i.ế.c cháu?" Mạc Chấn Đình nghe được câu này, tức giận thì tức giận nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, "Ai dám g.i.ế.c cháu hả! Ai dám g.i.ế.c ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại) của Mạc Chấn Đình ta!"
"Rất nhiều người muốn g.i.ế.c cháu, không một trăm thì cũng tám mươi người." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Một đám người thường xuyên vây quanh cháu rồi kêu đánh kêu g.i.ế.c với cháu, gia gia không biết đâu, cháu nói ‘ta là ngoại tôn nữ của Mạc Chấn Đình mà các ngươi cũng dám đụng đến ta sao?’ Kết quả là người ta nói một câu ‘chúng ta không biết Mạc Chấn Đình là ai’. Sau đó tiếp tục đánh cháu. Gia gia biết cháu không thể tu luyện huyễn lực và kiếm khí, chỉ có bị người ta khi dễ (ức hiếp, bắt nạt) rồi vết thương đầy mình, xém chút nữa thì đã chết. Gia gia nói đi tìm mẫu thân nhưng lại để nữ nhi của mẫu thân bị người khác khi dễ. Đúng rồi, bây giờ Mạc gia cũng sắp suy tàn, lão tiện nhân Phong gia kia nói gia gia không ở đây liền mời lão tổ tông ra, phỏng chừng sắp bị g.i.ế.c tộc rồi. Gia gia nhìn đi, gia gia an nhàn ngủ ở đây, chúng ta ở bên ngoài lại bị người khác khi dễ ..."
Độc Cô Thiên Diệp thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng) nói xong, mặc dù sai sự thật nhưng lúc nãy Giáng Vực nói với nàng phải cố gắng hết sức khiến cảm xúc của Mạc Chấn Đình d.a.o động, như vậy mới có thể để hắn có cơ hội tiến vào đầu óc của Mạc Chấn Đình. Hôm qua hắn thất bại là vì Mạc Chấn Đình ngủ say đã lâu rồi nên vùng ý thức quá mức yên tĩnh, không có khe hở để hắn tiến vào.
Mạc Chấn Đình nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp xong, càng ngày càng phẫn nộ (tức giận). Nếu vừa rồi chỉ tức giận với Độc Cô Thiên Diệp thì bây giờ lại càng tức giận hơn, Độc Cô Thiên Diệp nói càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Gió tuyết trong vùng ý thức lại nhiều hơn trước, Độc Cô Thiên Diệp gần như không thấy rõ bóng dáng trước mặt, mơ hồ cảm giác được toàn thân Mạc Chấn Đình đang bộc phát ra một cỗ lực lượng mà gần như muốn xé rách nàng. Nàng chạy nhanh rời khỏi chỗ này thật xa, dùng cánh tay ngăn cản gió tuyết phía trước, ý định liên hệ với Giáng Vực. Có lẽ là do vùng ý thức rung chuyển dữ dội, nàng thử vài lần đều không được.
Dần dần, bên cạnh Mạc Chấn Đình hình thành một cơn gió lốc băng tuyết, càng lúc càng lớn, hút tất cả những thứ xung quanh rồi phá tan thành từng mảnh. Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được cỗ hấp lực kia càng lúc càng lớn, mình đã sắp không kiên trì được nữa. Nếu nàng bị tê nát (bị nghiền nát), mặc dù bây giờ chỉ là ý thức của nàng nhưng sự thật nàng sẽ trở thành ngốc tử (đứa ngốc).
Mà ở bên ngoài, Giáng Vực nhìn tiểu nữ nhân đang ngồi xếp bằng ở trên giường, do dự và giãy dụa. Hắn nghe được Độc Cô Thiên Diệp gọi nhưng không ra tay mang nàng ra ngoài. Hắn có thể cảm nhận được tình cảnh ở bên trong của nàng, nhưng nếu ý thức của nàng thành đứa ngốc, vậy có phải hắn có thể lấy lại được tự do không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-18-2.html.]
Hắn là huyễn thạch thời kì viễn cỗ, ngoài Hỗn độn thiên châu ra là huyễn thạch tôn quý nhất, tồn tại trong trời đất trăm ngàn vạn năm, bây giờ lại thần phục một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nghe nàng sai bảo, chỉ huy. Sao hắn có thể cam tâm đây? !
Cách này quả thật là cách duy nhất có thể cứu Mạc Chấn Đình, nhưng hắn đã có hai lựa chọn. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp nhất định sẽ đi vào gọi Mạc Chấn Đình tỉnh lại, nhưng không nghĩ rằng nàng tín nhiệm (tin tưởng) hắn như thế! Nàng chưa từng nghĩ qua nhưng nàng vẫn sẽ đi.
Trong lòng của Giáng Vực đang do dự, Độc Cô Thiên Diệp giãy dụa trong vùng ý thức của Mạc Chấn Đình. Nàng cảm giác được cỗ hấp lực kia ngày càng mạnh hơn, nhưng nàng đã không còn khí lực (sức lực) chống lại nó. Cuối cùng nàng bị hút lại, bay đến giữa không trung, nhanh chóng bay về phía trung tâm gió lốc. Mắt thấy sắp đến bên cạnh gió lốc thì đột nhiên lại tiêu thất (biến mất).
"Ưm." Giáng vực thu hồi linh vụ xong liền ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt nhìn người trên giường.
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn Giáng Vực, hỏi: "Ngươi sao rồi?"
Lúc này sắc mặt của Giáng Vực còn tái nhợt hơn đầu tóc màu bạc kia của hắn, linh vụ bị cạn sạch, cho dù là một tiểu hài tử thôi thì cũng có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Hắn vẫn không quyết tâm ngoan độc được! Trước kia mình g.i.ế.c người không chớp mắt, từng đùa bỡn rất nhiều người nhưng bây giờ lại không ngoan độc được! Chỉ cần đợi thêm một lát nữa thì hắn có thể lấy lại tự do lần nữa! Nhưng nghĩ đến câu nói ‘đồng bọn’ của nàng, hắn bỏ qua cơ hội duy nhất này, với lại vì nàng ở bên trong quá lâu cho nên hắn tốn khá nhiều tinh lực để kéo nàng ra.
"Không sao đâu." Hắn thản nhiên nói, "Lát nữa hắn sẽ tỉnh lại." Nói xong, hắn lắc mình trở về Khô lâu nhĩ đinh.
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, sờ sờ nhĩ đinh, xuống giường rồi đỡ Mạc Chấn Đình nằm xuống. Sau đó gọi mấy người Mạc Trì vào, còn mình thì tìm một chỗ để ngồi nghỉ ngơi. Chuyện nàng tiến vào vùng ý thức của Mạc Chấn Đình là một chuyện rất nguy hiểm, đồng thời cũng là một chuyện làm người ta mệt c.h.ế.t đi được, bây giờ tinh thần lực của nàng vô cùng ít nên phải nghỉ ngơi một chút, bằng không về sau sẽ ảnh hưởng đến tu luyện.
Mấy người Mạc Trì đi vào, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mệt như vậy liền để nàng đi nghỉ ngơi. Độc Cô Thiên Diệp nói một chút tình hình cho bọn họ rồi lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.
"Không biết phụ thân có thể tỉnh lại không." Mạc lão tam nhìn Mạc Chấn Đình trên giường vẫn không có gì thay đổi, nói.
"Thiên Diệp nói không sao tức là không sao. Nha đầu này không bao giờ nói mà không có nắm chắc." Mạc Trì nói.
Một lát sau, ngón tay của Mạc Chấn Đình hơi động đậy, sau đó mắt từ từ mở ra.
"Tỉnh, tỉnh!" Mạc lão tam đang canh giữ ở bên giường, kích động kêu lên.
"Tỉnh rồi!"
Mọi người đều đến bên giường, nhìn Mạc Chấn Đình vẫn còn hơi mơ hồ.
"Phụ thân thấy sao rồi?" Mạc Trì hỏi.
Lúc này Mạc Chấn Đình không nhớ mình đang ở đâu, nhớ tới lời nói của Độc Cô Thiên Diệp ở trong vùng ý thức liền tức giận ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của Mạc Trì, quát: "Mạc gia bị g.i.ế.c tộc, sao các ngươi còn ở đây hả? !"