Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 7-2: Giáng vực (2)

Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:06:01
Lượt xem: 39

Hả?! Cái này gọi là đào tường khoét vách trắng trợn nha!

Kim hỏa không để ý tới hắn, “sưu” một tiếng liền bay về bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, cọ cọ vào tay nàng. Bộ dạng nhu thuận như vậy, so với tính khí hung ác lúc nãy đúng là một trời một vực.

“Vì sao gọi kim hỏa là Thần hỏa?” Độc Cô Thiên Diệp một bên hỏi.

“Bởi vì nó chính là Thần hỏa đó. Cái gì cũng không biết. Tiểu nha đầu lừa đảo !” Giáng Vực nhìn bàn tay bị thương của mình. Có Thần hỏa, khó trách nàng có thể khiến mình bị thương. “Nếu không phải một nửa kia của ta còn chưa thức tỉnh, ngươi có thể đánh bại ta sao? Ngươi đã là chủ nhân của nó, vậy thì ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

“Không cần !” Độc Cô Thiên Diệp vừa định trả lời, đột nhiên có âm thanh vang lên.

“Ai?” Giáng Vực không nghĩ tới lại có người vào được ảo cảnh, nhưng lại là âm thanh của hài đồng. Hắn nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện ra ai.

“Chỉ là một huyễn thạch nho nhỏ, lại dám làm càn trước mặt lão tử?! Còn dám bắt chủ nhân của lão tử tới đây, xem ra ngươi không muốn giữ cái mạng nhỏ này nữa rồi.” Đản Đản mở miệng nói.

Nghe được âm thanh non nớt nhưng khẩu khí lại lớn như vậy, Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được muốn cười. Nhưng nghĩ đến tình huống đặc biệt, nàng đành nghẹn lại, nhưng bả vai run run lại bán đứng cảm xúc của nàng.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám đến địa bàn của ta mà càn rỡ như vậy?” Giáng Vực vừa nghe Đản Đản nói ra bản thể của mình, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn. Đối với việc đối phương muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không để tâm. Hắn là trời ở đây, sao có thể tùy tiện bị người khác lấy mạng. Bất quá, rất nhanh, hắn liền không thể bình tĩnh nổi.

Chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo đi ra từ trong thân thể của Độc Cô Thiên Diệp, giống như trứng gà, tuy là hư ảnh, nhưng lại sáng bóng như ngọc.

“Hỗn… hỗn độn thiên châu?” Lần đầu tiên Giáng Vực cảm thấy đầu óc của mình không thể tự điều khiển được, nói chuyện cũng phải cố hết sức.

Trứng gà lơ lững giữa không trung, chậm rãi hóa thành một đứa trẻ trên dưới một tuổi (Yu: trên dưới 1 tuổi??? Vậy là mấy tháng tuổi, OMG). Một cánh tay ngắn mập mạp khoác sau lưng, một tay chỉ vào Giáng Vực đang không có khí thế, nói: “Hừ, ta có thể lấy mạng ngươi được không?”

“Có thể… Đương nhiên là có thể a.” Giáng Vực run rẩy nói, một chút khí khái vừa rồi đều biến mất. Bây giờ hắn thật sự là hối hận không kip nữa rồi. Rõ ràng là chưa tới lúc tỉnh lại, hắn ra đây làm cái gì chứ? Rõ ràng là trên thuyền có nhiều người như vậy, sao hắn lại bắt tiểu sát tinh này vào đây chứ? Có Thần hỏa thì không nói, lại còn là chủ nhân của Hỗn độn thiên châu!

Hỗn độn thiên châu có thể nói là lão đại của huyễn thạch, nó có thể hút hết tất cả tinh hoa của đá, cho dù mình và nó sinh ra cùng thời kỳ, nhưng cũng bị nó áp chế gắt gao.

Trước kia hắn cũng chỉ nghe nói là Hỗn độn thiên châu bị Thần sáng thế ném vào không gian vô tận, không nghĩ tới lại gặp nó ở đây, nhưng mà lại dưới tình trạng như vậy, dù có trăm ngàn mạng nhỏ thì hắn vẫn đi tong.

“Đản Đản, ngươi có thể ra ngoài sao?” Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Đản Đản lại có thân thể, còn hóa thành hình người, vui vẻ chạy tới ôm cổ nó.

Cũng giống như bao đứa trẻ khác, Đản Đản nho nhỏ, mập mạp, đôi mắt to tròn, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Độc Cô Thiên Diệp, ghét bỏ nói: “Nhìn ngươi đi, vui vẻ cái gì? Chẳng qua là có tảng đá này ta mới ra được, cũng không phải là thật sự. Ngươi mau tu luyện cho tốt đi !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-7-2-giang-vuc-2.html.]

“Hahaha!” Nhìn bộ dạng ghét bỏ của Đản Đản, Độc Cô Thiên Diệp vẫn rất vui vẻ, mà chuyện nàng muốn làm nhất, chính là hôn lên mặt nó một cái, lại nhận được ánh mắt xem thường trong dự kiến.

Đản Đản không để ý tới Độc Cô Thiên Diệp, quay đầu hỏi Giáng Vực: “Nửa khác của ngươi đâu?”

“Còn đang ngủ. ta nhàm chán, đi ra ngoài dạo, không ngờ…”

“Hừ, ta đã sớm nghe qua đức hạnh của ngươi. Bây giờ cho ngươi hai con đường, một là đi theo chủ nhân ta, hai là ngoan ngoãn để cho ta hút. Đúng lúc ta cần bổ sung năng lượng, cho nên ta hy vọng ngươi sẽ lựa chọn con đường thứ hai.”

Nghe lời nói của Đản Đản, Giáng Vực khóc không ra nước mắt. Cái gì mà cho hắn lựa chọn chứ? Hắn sống hơn trăm ngàn vạn năm, lại để mình bị hút đến trống rỗng sao? Nhưng nếu như nhận chủ, khi nửa khác tỉnh lại phát hiện hắn ta bị mình bán, có thể trực tiếp g.i.ế.c hắn không? Hắn có thể đánh lại tên thần ngủ kia sao? Hắn chỉ là ngủ nhiều nên ra ngoài chơi chút thôi, sao lại như vậy chứ?!

Nhưng là bây giờ…

“Ta chọn cái đầu tiên, cái đầu tiên.” Giáng Vực nhu nhược nói.

“Hừ.” Đản Đản dường như bất mãn với sự lựa chọn của Giáng Vực, không thèm nhìn hắn, chôn đầu vào lòng Độc Cô Thiên Diệp. Cái ôm này, hình như, rất ấm áp.

Nếu đã chọn nhận chủ, Giáng Vực hóa thành một hạt châu nhỏ, cho Độc Cô Thiên Diệp nhỏ m.á.u lên trên, sau đó hóa thành một hoa tai xuyên qua tai Độc Cô Thiên Diệp, hình dạng đầu lâu màu bạc khiến nàng có thêm một phần tà khí.

Nghe được âm thanh hít mạnh của Độc Cô Thiên Diệp khi bị xuyên qua lỗ tai, trong lòng Giáng Vực vui sướng một hồi. Được rồi, hắn thừa nhận, lúc nãy là do hắn cố ý, ai bảo nàng khiến cho hắn mất tự do chứ?!

Bởi vì Giáng Vực là huyễn thạch, bản thân cũng không phải công cụ tấn công, cho nên Độc Cô Thiên Diệp không tăng huyễn lực, nhưng Đản Đản lại có nhiều lợi ích, tinh thần lực khôi phục không ít, thân mình thiên châu càng thêm sáng bóng linh động. Có lẽ là vì chúng cùng là “tảng đá” viễn cổ.

Độc Cô Thiên Diệp làm chủ nhân của Giáng Vực, bây giờ có thể tùy ý ra vào ảo cảnh do hắn tạo ra. Nghĩ đến mình ở trong này ngây người lâu như vậy, bọn Tiểu Hỏa thì bị cắt đứt liên hệ với mình, chắc chắn sẽ lo lắng, nàng nói với Đản Đản: “Ta phải đi ra ngoài. Ta sẽ cố gắng tu luyện, để ngươi ra ngoài sớm hơn.”

Đản Đản không được tự nhiên, không nhìn Độc Cô Thiên Diệp, động ý niệm, biến mất.

“Đản Đản, chờ ta với.” Độc Cô Thiên Diệp nói thầm trong lòng , sau đó lắc mình ra khỏi ảo cảnh.

Trong phòng, Tạ Bình nằm thẳng trên ghế chuyên dụng, híp mắt không biết nghĩ gì. Mạc Tử Khanh ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái. Tiểu Hỏa ôm Tiểu Cửu ngồi bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, biểu tình lo lắng không ngừng biến hóa.

“A, tỷ tỷ tỉnh rồi !” Đột nhiên Tiểu Hỏa kêu lên.

Loading...