Tiểu Trà - Chương 12:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:19:55
Lượt xem: 764
Ta cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra thêm một chút: “Phu tử, ta thấy trên thẻ tre của chúng ta đều có chữ này, chỉ là, trên thẻ tre của ngài có một chữ, trên thẻ tre của ta có hai chữ, hơn nữa, chữ của ngài màu đỏ, chữ của ta màu đen, ngài có thể đoán được kiếp nạn của chúng ta là gì không?” Ta mong đợi nhìn phu tử, trong lòng ta, phu tử là người thông minh nhất, hắn nhất định có thể đoán được.
Nhưng phu tử chỉ sắp xếp lại những cuốn sách bị ta lật lộn xộn, ôn nhu nhìn ta, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tiểu Trà cô nương, chữ trên đời này nhiều lắm, ta đoán không được, sau này… đừng đi nhìn trộm nữa.”
Ta thật sự có chút thất vọng, nhưng cũng không tiện quấn lấy phu tử, một lúc sau, ta mới ghé vào án thư đáng thương nhìn hắn: “Phu tử~ Ngài, ngài đừng mách lẻo.”
Ngón tay phu tử đang dọn sách khựng lại, khẽ nói gì đó, ta không nghe rõ, đang định hỏi thì thấy hắn quay đầu nhìn ta, mày mắt nhuộm ý cười, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lúc đó ta nhìn gương mặt tuấn tú nho nhã của phu tử, nhất thời không phân biệt được là yên tâm, hay là rung động, tiếng “được” kia, thế mà lại khiến ta có cảm giác như đã nghe ngàn vạn lần.
Từ đó về sau, tuy ta vẫn tò mò không thôi đối với thẻ tre viết vận mệnh kia, nhưng ta nhặt được Lâm Lâm, bởi vậy, sự chú ý của ta chuyển sang Lâm Lâm, dần dần cũng quên mất chuyện vận mệnh.
Mãi cho đến bây giờ, tầm mắt bị thứ gì đó che khuất, thân thể không ngừng rơi xuống, ta mới nhớ đến chuyện này, chẳng lẽ, đây chính là kiếp nạn của ta?
19.
Lâm Lâm tỉnh lại trước, hắn vừa động, ta cũng tỉnh, đưa tay gạt thứ gì đó trên mặt ra, nhìn một cái, thế mà lại là bức tranh giao nhân kia.
Nhìn xung quanh, dường như là một cung điện, những cột đá trắng ngọc bích kéo dài đến vô tận.
Phu tử không tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn tú, chỉ là bộ áo trắng dính chút bụi đất, ta vỗ vỗ cho hắn, quay đầu nhìn Lâm Lâm đang chống kiếm đứng dậy, có chút lo lắng: “Lâm Lâm, sao phu tử lại hôn mê bất tỉnh vậy?”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đột nhiên một tiếng gió rít bên tai, xen lẫn vài âm thanh kỳ lạ, ta nhìn thấy Lâm Lâm nhíu mày cúi đầu.
“Ở yên đây đừng đi đâu cả, ta đi xem phía trước một chút.” Nói xong hắn đột nhiên dừng lại, đưa tay muốn lấy gì đó từ trong lòng, nhưng khi rút tay ra lại trống không, ta chớp chớp mắt, linh quang lóe lên.
“Lâm Lâm, ta có rất nhiều.” Ta lấy từ trong lòng ra một nắm bùa chú màu vàng cam đưa đến trước mặt hắn, nói với hắn.
Hắn không nhận bùa chú của ta, ngược lại hơi lùi về sau nửa bước, nghiêng nghiêng đầu, trong mắt dường như có chút nghi ngờ, sau đó nắm tay thành quyền giấu ra sau lưng, nhanh chóng xoay người lại.
Ta nhất thời có chút khó hiểu, đứng dậy từ dưới đất, đi đến sau lưng hắn, vừa định hỏi hắn làm sao vậy, đã nghe hắn nói: “Cầm bùa chú ở bên cạnh Liễu Cố An đừng chạy lung tung, ta sẽ quay lại ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tra/chuong-12.html.]
Nói xong hắn liền rời đi, ta ngồi xổm bên cạnh phu tử, tay nắm một nắm bùa chú, nghĩ tới nghĩ lui, đứng dậy chỉnh lại quần áo cho phu tử, sau đó dán một vòng bùa chú xung quanh hắn.
Hài lòng nhìn thành quả của mình, ta vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, bèn kỳ lạ xoay người lại.
Ánh vào mắt là một nam tử mặc áo xanh, nho nhã thanh tú, đang nhìn ta với vẻ mặt vô cảm.
Ta bị dọa sợ lùi về sau nửa bước, sau đó đột nhiên nhớ ra, đưa tay chỉ hắn, lại chỉ vào trục tranh bị ném sang một bên: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi chẳng phải là…”
“Giao nhân.” Hắn mấp máy môi.
Giao nhân?
Hắn ta nhìn không khác gì con người bình thường, không hề lộ đuôi cá, mà là đứng bằng hai chân, chỉ là đôi mắt không chút gợn sóng, nhìn ta thế mà lại không giống như đang nhìn sinh vật sống.
Ta hỏi hắn có phải là hắn ta đưa chúng ta đến đây hay không, hắn ta không lên tiếng, nhàn nhạt liếc phu tử đang nằm trên đất, ta lập tức cảnh giác, chắn trước mặt phu tử, hỏi hắn ta: “Ngươi đưa chúng ta đến đây làm gì? Còn nữa… phu tử hôn mê bất tỉnh có phải là do ngươi gây ra không?”
Giao nhân kia từng bước từng bước tiến lại gần ta, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn phu tử, ngay khi ta định lên tiếng, đã bị hắn ta bất ngờ đẩy ngã xuống đất.
Khuỷu tay hơi đau, quay đầu lại nhìn thấy hắn ta giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay thế mà lại tụ tập một quả cầu ánh sáng màu xanh, nhìn thấy quả cầu ánh sáng đang từ từ di chuyển đến phía trên người phu tử, trong lúc nguy cấp ta trực tiếp cầm trục tranh bên cạnh ném về phía đó.
Chỉ là không ngờ, trục tranh căn bản không chạm được vào quả cầu ánh sáng, trực tiếp bị ném sang một bên, còn giao nhân kia cũng không chút phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào phu tử.
Bùa chú của Lâm Lâm thế mà lại vô dụng?!
Khi quả cầu ánh sáng sắp đi vào n.g.ự.c phu tử, những lá bùa chú kia đột nhiên đều phát ra ánh sáng màu vàng, ngay khi hai luồng ánh sáng xanh vàng đang giằng co, thời gian như ngừng lại một khoảnh khắc.
Chính là khoảnh khắc này, quả cầu ánh sáng kia thế mà lại nhanh chóng đi vào… cơ thể ta!
Không chỉ mình ta, ngay cả giao nhân vẫn luôn vô cảm kia, trên mặt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, nhìn vào mắt ta, dùng ngữ khí khẳng định: “Ngươi là yêu.”