Tiểu Trà - Chương 17:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:01
Lượt xem: 678
27.
“Tiểu Trà, Tiểu Trà…”
Ta ghé vào bàn gỗ nắm chén trà, hồi lâu sau mới phản ứng lại phu tử đang gọi ta, quay mặt lại ngây ngốc đáp: “Hả?”
Phu tử chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua…”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
“Tối tối tối tối tối hôm… qua, ta…”
“Bé gái tối hôm qua ch/3t rồi.” Phu tử nhàn nhạt cắt ngang sự kích động của ta.
Ồ~ Thì ra không phải muốn nói đến chuyện kia, ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó khựng lại, bé gái kia ch/3t rồi?
Nghe phu tử kể lại, là sau khi hắn đưa bé gái về nhà, vừa rời đi không lâu, liền ngửi thấy một mùi ma/u tanh nồng nặc, khi hắn quay lại xem thì cả nhà bé gái đều đã ch/3t.
Tử trạng thảm khốc, tim đều bị móc sạch.
Nói xong phu tử dừng một chút, hỏi ta vừa rồi định nói gì, trong lòng ta căng thẳng, khẽ che mặt nghiêng người sang, không ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Lâm, hoàn toàn khác với tối hôm qua.
Để giảm bớt sự lúng túng, ta vỗ một cái lên bàn, thao thao bất tuyệt phân tích về cái ch/3t thảm khốc của cả nhà bé gái, trong lúc ta nói, Lâm Lâm và phu tử đều im lặng lắng nghe.
Ta thấy bọn họ vừa nghe vừa nhíu mày, còn tưởng rằng mình đã nói trúng trọng điểm, không ngờ sau khi nói xong, Lâm Lâm khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn phu tử, thì cầm chén trà lên nói một câu:
“Tiểu Trà, đừng có phân tích lung tung.”
Ta nở một nụ cười lịch sự ngồi xuống, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng đã dậy sóng.
Vậy vừa rồi tại sao bọn họ lại nghe chăm chú như vậy?
Lâm Lâm cầm kiếm đi đến bên bàn ngồi xuống, lúc mở miệng nói chuyện, ánh mắt lướt qua khóe mắt ta, ta vô cớ nuốt nước bọt, bị nước bọt của mình sặc, ho khan mấy tiếng, cắt ngang lời hắn.
Giành nói trước khi bọn họ hỏi han, ta chủ động nói không sao, đợi Lâm Lâm tiếp tục mở miệng phân tích, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, tối hôm qua ta nói muốn hỏi phu tử chuyện gì nhỉ?
… Đúng rồi, tối hôm qua ta về bằng cách nào?
Khi ta tỉnh táo lại từ trạng thái ngây người, nhìn thấy chính là hai gương mặt im lặng không nói gì của phu tử và Lâm Lâm, phu tử uống trà, Lâm Lâm lau kiếm.
Bầu không khí nhất thời rất yên tĩnh, ta vừa rồi… một chữ cũng không nghe lọt tai, má dường như có chút nóng lên, ta sờ sờ mặt, đứng dậy: “Khụ, cái đó… ta đi tô son một chút.”
Cầm gương, ta nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, thật sự không hiểu, hôn con người một cái, có di chứng nghiêm trọng như vậy sao?
Không chỉ phản ứng chậm chạp, thỉnh thoảng lại ngây người, ngay cả mặt cũng sẽ đột nhiên đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tra/chuong-17.html.]
Khi ta đang mang khuôn mặt đỏ bừng đi ra ngoài, phu tử nhìn ta một cái thế mà lại bị sặc nước, Lâm Lâm ngược lại bình tĩnh hỏi ta: “Son… còn đủ không?”
Ta nhìn thấy đôi mắt kia liền tức giận, nếu không phải tại hắn, ta sao lại thành ra như thế này, nghiêng mặt đi: “Hết rồi!”
28.
Đến nhà bé gái kia, Lâm Lâm cẩn thận Lâm tra chỗ tim bị móc sạch của bọn họ, phát hiện ngoài vết ma/u loang lổ ở chỗ tim, những chỗ khác đều nguyên vẹn.
Hơn nữa, một nguyên nhân rất lớn khiến chúng ta đến đây là, phu tử nói nơi này ngoài mùi ma/u tanh nồng nặc, còn có yêu khí.
Một đàn chim bay qua bầu trời, ta bắt lấy một chiếc lông vũ rơi xuống, màu xanh lục, rất đẹp, không bao lâu, một đàn chim lớn đều bay về một hướng, nếu nghe kỹ, sẽ phát hiện, không có một tiếng chim hót nào.
Ta có chút kinh ngạc hỏi: “Quả nhiên là Bách Điểu thành, không chỉ chim nhiều, còn huấn luyện tốt như vậy.”
Lâm Lâm ôm kiếm ngẩng đầu nhìn, lấy ra một lá bùa chú, hai ngón tay chụm lại, vừa niệm chú vừa vẽ gì đó, sau đó, lá bùa chú kia liền biến thành một con chim nhỏ, bay theo sau đàn chim kia.
Chúng ta chôn cất cả nhà bé gái theo cách của con người, lúc về quán trọ, phu tử đột nhiên nói: “Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”
Ừm… yêu quái ch/3t, phần lớn đều hồn phi phách tán, trừ phi yêu đan có thể được tu luyện lại, nhưng còn phải mượn yêu lực của người khác mới được, cái giá phải trả chính là lấy mạng đổi mạng.
Nhưng mà… “Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”
Nghe ta nói xong, phu tử chỉ cong môi, không nói nữa, Lâm Lâm thì từ lúc ra khỏi nhà bé gái đã không nói gì.
Về đến quán trọ không lâu, lá bùa chú biến thành chim nhỏ của Lâm Lâm cũng bay về. Lâm Lâm cầm bùa chú quan sát một lúc, nói không có gì bất thường.
Quan phủ đã bắt đầu điều tra chuyện này rồi, nếu chúng ta nhúng tay vào, nhất định sẽ không tiện, nếu chúng ta không nhúng tay vào, nhất định sẽ còn có người bị hại.
Ngay lúc chúng ta đang tiến thoái lưỡng nan thì người của quan phủ đã tìm đến cửa, cùng đến còn có… bé gái đã ch/3t kia.
Tim ta thắt lại, nghe thấy bé gái kia chỉ vào chúng ta nói: “Chính là bọn họ, là bọn họ gi/3t cha ta, gi/3t mẹ ta…”
Nhất thời, ta thế mà lại không biết phản bác thế nào, Lâm Lâm và phu tử không giải thích, ngoan ngoãn bị dẫn đi, chỉ là khi một tên thị vệ muốn túm lấy cánh tay ta, Lâm Lâm lạnh lùng nhìn qua, tên thị vệ kia liền rụt tay lại.
Chúng ta không bị đưa đến nhà lao của con người, mà là bị đưa đi gặp thành chủ của Bách Điểu thành.
Thành chủ kia chắc là một lão nhân khoảng bảy tám mươi tuổi, nhìn thấy bọn ta, hắn ngược lại hiền lành nói: "Hai vị công tử và vị cô nương này, đắc tội rồi, đợi quan phủ điều tra rõ ràng, tự nhiên sẽ cho ba vị một lời giải thích."
Ta đang định lên tiếng, Lâm Lâm lập tức nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, ta nghe thấy phu tử chậm rãi nói một tiếng “được”.
Đợi chúng ta được đưa đến chỗ ở, ta mới nói ra hết những nghi ngờ trong lòng, tại sao không nhốt chúng ta vào nhà lao? Tại sao chỉ tin lời nói một phía của bé gái kia? Còn nữa… bé gái kia rõ ràng đã ch/3t…
Lâm Lâm đặt kiếm lên bàn, nhìn phu tử: “Rất nhanh sẽ biết thôi.”