Tiểu Trà - Chương 20:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:05
Lượt xem: 642
Lâm Lâm cầm kiếm nghiêng người, đỡ đòn tấn công của con chim kia.
Trong lúc hỗn loạn, một con chim lao thẳng về phía ta và phu tử, phu tử kéo ta ra sau lưng đỡ lấy nó.
Một bóng đen lướt qua đuôi mắt, ta mới phát hiện phía sau còn một con nữa, không kịp né tránh móng vuốt to lớn của nó gần như chạm vào tim ta.
Giọng nói kinh hãi của Lâm Lâm truyền đến, ta theo bản năng đưa tay ra đỡ, khẽ kêu một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng lóe lên, con chim kia bị đánh ngã xuống đất, trên mỏ dính một tia ma/u, đầu nghiêng sang một bên, không còn động tĩnh.
Đợi Lâm Lâm đ.â.m kiếm vào cánh con chim kia, cắm xuống đất, thân hình hắn lóe lên đã đến trước mặt ta.
Nhìn ta từ trên xuống dưới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta nhìn tay phải của mình, kìm nén sự vui mừng, ánh mắt lướt qua mặt Lâm Lâm và phu tử: “Yêu lực của ta, hình như…”
Thấy hai người bọn họ ngây người không nói gì, ta xoay người lại, đưa tay phải ra: “Hô hô, hây, hô…”
Lại không có phản ứng? Rõ ràng vừa rồi còn có mà!
“Ta vừa rồi rõ ràng đã đánh ch/3t nó.” Nhìn ánh mắt kỳ lạ của bọn họ, ta chỉ vào cái xác trên mặt đất, tức giận nói.
Phu tử không nói gì, Lâm Lâm lại cong môi: “Ừm, nhìn thấy rồi, Tiểu Trà thật lợi hại.”
Sau đó hắn lại nhìn phu tử, nói: “Đều ch/3t rồi.”
Ta tức giận.
32.
Đợi ta nghe Lâm Lâm và phu tử kể hết toàn bộ sự việc, chúng ta đã sắp đi đến chân núi Thương Sơn.
Nguyên hình của thành chủ là Bách Cổ Điểu, cả Bách Điểu thành, nhà bé gái kia là người cuối cùng bị hại ch/3t. Có nghĩa là, tất cả những người mà ta nhìn thấy, đều là người sống đã ch/3t.
Còn về lý do tại sao Lâm Lâm và phu tử không phát hiện ra yêu khí ngay từ đầu... bởi vì ngoại trừ thành chủ và đám đạo sĩ kia, những người khác, đều không phải yêu quái, mà là bị cổ trùng khống chế.
Cho nên, Lâm Lâm và phu tử không phát hiện ra, nhưng lúc mà ta muốn rời đi thành chủ lại xuất hiện, hắn là yêu quái, trên người hắn có yêu khí.
Tối hôm đó, Lâm Lâm ra ngoài điều tra tất cả mọi người trong thành, xác minh suy đoán của hắn và phu tử.
Sự thật chứng minh, bọn họ đoán đúng.
Bách Cổ Điểu, chuyên ăn tim người.
Khi Lâm Lâm nói đến đây, ta có một thắc mắc, nếu thành chủ là yêu quái, nhất định cũng có thể phát hiện ra phu tử là yêu quái, vậy thứ hắn ta muốn nhất định là tim của ta và Lâm Lâm.
Nhưng mà… tại sao hắn ta không trực tiếp gi/3t chúng ta?
Lâm Lâm nói thành chủ kia như đang đợi gì đó, cụ thể là gì, tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Ta nhìn phu tử, phu tử nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói: “Hắn ta đang đợi Lâm Lâm rời đi, trên người Lâm Lâm hẳn là có thứ khiến hắn ta kiêng kỵ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tra/chuong-20.html.]
Đợi Lâm Lâm rời đi? Vậy sao không đến ngay sau khi Lâm Lâm rời đi chứ? Nhưng mà… hắn ta kiêng kỵ Lâm Lâm?
“Lâm Lâm làm sao vậy?” Ta nhìn Lâm Lâm, lại nhìn phu tử.
Phu tử đột nhiên dừng bước, nhìn Lâm Lâm, khoảnh khắc đó, ta đột nhiên nhớ đến chuyện muốn hỏi phu tử lúc trước.
“Ta nhớ ra rồi, phu tử, ngài từng nói trên người Lâm Lâm có yêu khí, đây là chuyện gì vậy?”
Lâm Lâm cũng dừng bước, nhìn phu tử, cong môi, một tay đặt lên vai ta, kéo ta vào lòng hắn, cười nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, ở bên cạnh con yêu tinh ngươi lâu rồi, lây thôi.”
Ta sững sờ, nhìn phu tử, phu tử nhìn vào mắt ta, rất lâu sau, mới nói: “Có lẽ vậy.”
Nhất thời, ta có chút phản ứng không kịp, đẩy Lâm Lâm ra, đá hắn một cái, hắn khẽ kêu một tiếng chạy đi, ta đuổi theo muốn đánh hắn: “Tư Không Lâm Lâm, ngươi đừng nói bậy, ta không có yêu khí, yêu lực của ta rõ ràng đều bị…”
Lời sắp sửa buột miệng nói ra, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng bị con Bách Cổ Điểu kia tấn công, đột nhiên có chút chột dạ, chẳng lẽ… thật sự là yêu khí của ta?
“Sao không nói nữa?” Lâm Lâm thấy ta im lặng liền đến gần ta.
Ta giấu tay ra sau lưng, nhìn hắn và phu tử, nghĩ đến phản ứng lúc trước của hai người bọn họ, cũng không muốn nói thêm, thôi thì cứ đợi yêu lực hoàn toàn khôi phục rồi hãy nói!
“Ai da, lây của ta thì lây của ta, mau lên đường!” Ta nghiêng mặt đi, không muốn để ý đến hai người bọn họ, sải bước đi về phía trước.
Còn về kết cục của sự kiện Bách Điểu thành, đương nhiên là Lâm Lâm và phu tử cùng nhau thu phục Bách Cổ Điểu, sau đó thiêu hủy tất cả thi th3 người sống ch/3t và thi th3 những người chưa biến thành thi nhân.
Cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi rời đi là ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
33.
Đứng dưới chân núi Thương Sơn, ngẩng đầu nhìn lên, một màn sương mù dày đặc, ẩn giấu dưới màn sương là những cây cổ thụ cao vút.
Ta có chút kinh ngạc, như vậy… làm sao tìm được Vạn Cốt Vẫn? Không đúng không đúng, con hồ ly kia nói Vạn Cốt Vẫn ở đỉnh Thương Sơn, vậy chính là ở đỉnh núi, cho nên vấn đề hẳn là chúng ta phải đi lên đỉnh núi bằng cách nào?
Đối với thắc mắc của ta, phu tử và Lâm Lâm rõ ràng không để ý, chỉ bảo ta tìm một chỗ ngồi đợi một lát.
Ta tìm một tảng đá, ngồi lên đó nhìn Lâm Lâm và phu tử đứng cách đó không xa, cùng nhau cầm bùa chú, nhắm mắt khẽ niệm gì đó, không bao lâu, cả ngọn núi đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt.
Ta giơ tay lên nhìn mặt trời, muốn tìm ra một chút thay đổi, nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không có gì thay đổi, chỉ có ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu lên mặt ta.
Hơi nhàm chán buông tay xuống, chống ra sau, nhắm mắt tắm nắng, trong lúc mơ màng, đột nhiên nhớ đến những hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu lúc trước, đó là gì?
“Tiểu Trà, Tiểu Trà…” Giọng nói của phu tử như vọng lại từ nơi xa, ta chậm rãi mở mắt, phu tử và Lâm Lâm đang nhìn xuống ta từ trên cao.
Bầu không khí nhất thời rất lúng túng.
Lâm Lâm đỡ ta dậy, phu tử cầm một tấm vải: “Bản đồ.”
Để chứng minh ta không lười biếng, ta bình tĩnh nhận lấy bản đồ xoay người lại: “Khụ, hai người vừa rồi vất vả rồi, để ta dẫn đường đi!”
May mà đây là bản đồ, nếu là chữ, thì xong đời.
Càng đi sâu vào rừng, khí lạnh càng nặng, sương mù cũng càng dày đặc.