Tiểu Trà - Chương 32:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:20
Lượt xem: 598
Là một con yêu quái thành thật, ta chỉ muốn nói ta không muốn nhận những cuốn sách kia, cho nên ta bắt đầu trốn tránh phu tử.
Chiều hôm đó, nhìn thấy bóng người quen thuộc từ xa, ta nhanh chóng bò lên cây.
Nhưng hắn cứ đi loanh quanh dưới gốc cây, cuối cùng, ta vì chân tê cứng mà ngã xuống, hắn không những không đỡ ta, mà trong mắt còn nhuộm ý cười nồng đậm.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn, ta đột nhiên nghĩ đến lời bà tiên đào nói, anh tuấn, ôn nhu…
“Tiểu Trà, thì ra ngươi ở đây.”
Từ đó về sau, ta trốn học cũng không vui vẻ nữa, luôn vô cớ nhớ đến giọng nói của hắn, dáng vẻ của hắn.
Sau đó, ta nhịn không được lén lút đến trường học nhìn trộm, kết quả là bị bắt tại trận.
Tuy sau đó đã yên ổn một thời gian, ngày nào cũng ngồi trong trường học, nhưng thời gian lâu, ta lại nhịn không được muốn trốn học, ta thật sự nghe không hiểu.
Phu tử chưa từng thay đổi, vẫn như trước đây đưa sách cho ta, ta sẽ ngượng ngùng nhận lấy, sau đó xoay người đưa đến chỗ Thiên La tỷ tỷ.
Một lần nọ, ta vừa đặt sách xuống, Thiên La tỷ tỷ liền nắm lấy ta, cười tủm tỉm: “Tiểu Trà, có phải ngươi thích phu tử hay không?”
53.
Ta thường xuyên suy nghĩ vấn đề này, theo lời Thiên La tỷ tỷ nói, nhìn thấy liền vui vẻ, vậy ta hẳn là thích phu tử.
Thời gian thật sự rất kỳ lạ, rất nhiều chuyện sẽ từ từ bắt đầu trong thời gian, sau đó từ từ quen thuộc.
Phu tử sẽ dẫn ta và Thiên La tỷ tỷ đi chơi ở chợ của con người, sẽ mua đèn hoa cho chúng ta, học theo con người thả đèn hoa ước nguyện, sẽ canh giữ chờ ta hóa thành hình người lúc ta hóa thành nguyên hình, còn sẽ đi thăm mẫu thân cùng ta…
Nhưng hắn chưa từng như Liên Diệp ca ca và Liên Hoa tỷ tỷ, nắm tay ta, ôm ta, hôn ta.
Ta hỏi Thiên La tỷ tỷ, như vậy là phu tử không thích ta sao?
Thiên La tỷ tỷ lúc đó chỉ chọc chọc vào đầu ta, cười nói: “Phu tử có thích ngươi hay không ta không biết, nhưng ta biết ở nhân gian có một câu, gọi là, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.”
Chú thích:
"Phát hồ tình, chỉ hồ lễ" là một câu rút gọn từ câu đầy đủ "Phát ư tình, chỉ ư lễ" (發於情, 止於禮). Câu này có xuất xứ từ "Luận Ngữ - Bát dật" của Khổng Tử, mang hàm nghĩa sâu xa về cách ứng xử giữa con người với nhau trong xã hội xưa:
Phát hồ tình (發乎情): Nghĩa là mọi hành động, lời nói đều phải xuất phát từ tình cảm chân thành, tự nhiên, từ chính trái tim của mình.
Chỉ hồ lễ (止乎禮): Nghĩa là dù xuất phát từ tình cảm nhưng cần kiềm chế, tiết chế để thể hiện ra bằng lễ nghi, khuôn phép cho phù hợp với thuần phong mỹ tục, với chuẩn mực đạo đức xã hội.
Phát hồ tình, chỉ hồ lễ?
Ta không hiểu.
Dù ta cảm thấy mình thích phu tử, nhưng vẫn không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi học chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tra/chuong-32.html.]
Sau một lần trốn học, ta dẫn theo mấy tiểu yêu muốn xuyên qua kết giới, chỉ là, không có bùa chú của phu tử thì không ra ngoài được.
Bởi vậy, ta tức giận sử dụng yêu lực, lúc đó ta không biết sự tùy hứng của mình sẽ mang đến tai họa lớn như vậy cho Yêu Yêu trấn.
Tuy ta đã sử dụng yêu lực, nhưng cũng chỉ sử dụng một lần, sau khi thất bại liền cùng đám tiểu yêu kia quay về.
Chỉ là đi chưa được bao lâu, kết giới đã… bị phá.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Kết giới bị phá rồi! Là ta phá.
Vô số yêu quái đang rình rập bên ngoài ào ào tràn vào, ta lập tức hoảng sợ, nhìn thấy con đại yêu kia sắp bắt bạn bè ta đi, ta lại một lần nữa sử dụng yêu lực.
Con đại yêu xinh đẹp tuyệt trần kia đột nhiên cười, nhìn ta: “Ồ? Tìm được rồi!”
Chuyện sau đó, chính là phu tử và Thiên La tỷ tỷ đến, mẫu thân ta và bà tiên đào… cũng đều đến.
Cuối cùng, sau một trận hỗn chiến thảm khốc, bà tiên đào bị thương nặng, Thiên La tỷ tỷ và tiểu yêu khác bị bắt đi, sống ch/3t không rõ, mẫu thân ta… ch/3t rồi.
Để tránh bị tấn công lần nữa, cần phải nhanh chóng thiết lập kết giới, nhưng kết giới, không phải là thứ dễ dàng thiết lập, cho nên, phu tử đã sử dụng cấm thuật, lấy tim làm dẫn nhanh chóng thiết lập lại kết giới.
Ta vẫn luôn không thể chấp nhận tất cả những chuyện đã xảy ra, đều là lỗi của ta, là ta đã dẫn đến tai họa, tất cả đều là vì ta…
Phu tử chưa từng trách ta, hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, nhưng lại không thể xoa dịu nỗi đau khổ của ta.
Ta nhớ rõ sao đêm đó rất sáng, ta co ro bên cạnh giường, gần như không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, đêm đó, phu tử lần đầu tiên nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: “Tiểu Trà, ngủ một giấc đi, ngủ một giấc dậy là sẽ ổn thôi.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ta dựa vào lòng hắn, sự chua xót và đau khổ trong lòng gần như tràn ra ngoài, ta không nghe thấy tiếng tim đập của phu tử nữa.
Chắc là quá lâu không ngủ, ta thế mà lại dần dần ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, đã quên hết mọi chuyện.
54.
Ta và Lâm Lâm tìm kiếm rất lâu trong hang động đầy đá vỡ, cuối cùng, chỉ tìm được hai yêu đan bị vỡ.
Khoảnh khắc đó, ta ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Nghỉ ngơi nửa ngày, ngoại trừ Thiên La tỷ tỷ, những tiểu yêu khác đều dần dần tỉnh lại, chúng ta cùng nhau trở về Yêu Yêu trấn, dùng Vạn Cốt Vẫn giải trừ nguyền rủa, gi/3t ch/3t Xích Xà Yêu.
Chỉ là Thiên La tỷ tỷ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Lâm Lâm cũng thỉnh thoảng lại nôn ra ma/u, tuy hắn sẽ trốn tránh ta, nhưng kỳ thật ta đều biết, ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị chấn nát trong trận pháp kia.
Lâm Lâm là con người, là phàm nhân với thân thể yếu đuối, nếu không phải trong cơ thể không còn một ít khí huyết cuối cùng của Chúc Nguy, có lẽ hắn đã sớm…
Nhưng mà, hắn không muốn ta biết, vậy ta liền giả vờ không biết.
Sau đó, Lâm Lâm nói với ta, yêu đan của phu tử còn, hắn vẫn chưa ch/3t, còn có thể cứu sống, chỉ là cần phải tu luyện lại thành hình người, nhưng dù sao cũng tốt hơn là hồn phi phách tán.