Tiểu Trà - Chương 38: Ngoại truyện Tư Không Lâm Lâm
Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:27
Lượt xem: 662
9.
Thầy trừ tà của gia tộc Tư Không đã bị diệt môn từ mười mấy năm trước, những người nhìn thấy bây giờ, đều là do yêu quái giả mạo.
Hai mắt ta đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, cho nên khi Tiểu Trà gặp ta, trên mắt ta vẫn luôn bịt dải lụa trắng.
Nàng ta khăng khăng muốn ta thừa nhận mình chính là Tư Không Lâm Lâm, còn ta chỉ muốn nàng và Liễu Cố An rời khỏi đây.
Ta quỳ xuống cầu xin Liễu Cố An, cầu xin hắn dẫn nàng đi, cầu xin hắn dẫn nàng về Yêu Yêu trấn, Liễu Cố An đã đồng ý.
Nhưng hắn cũng nuốt lời.
Tiểu Trà vẫn xuất hiện ở hang động, vẫn nhìn thấy Chúc Nguy, nhưng may mà, yêu lực của nàng gần như đã khôi phục.
Thanh “Thị Kích” đ.â.m vào n.g.ự.c Chúc Nguy kia, chỉ có ta mới có thể rút ra, nhưng nếu ta rút ra, không thể đảm bảo có thể gi/3t ch/3t nàng ta. Nếu ta không rút ra, tuy nàng ta không thể động đậy, nhưng cũng sẽ không ch/3t.
Đây là một canh bạc.
Khi Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta, không suy nghĩ nhiều, ta thay đổi kế hoạch, ta nói hết mọi chuyện cho Tiểu Trà biết, còn nói chúng ta muốn cùng nhau giải quyết Chúc Nguy.
Liễu Cố An tìm được nơi trận pháp yếu nhất, Chúc Nguy nói chúng ta không thể trốn thoát.
Hừ, nàng ta tưởng rằng đám yêu quái nàng ta bố trí bên ngoài hang động, còn sống sao?
Ta bóp nát yêu đan của đám yêu quái kia trước mặt nàng ta.
10.
Nhìn thấy Liễu Cố An và Tiểu Trà đi ra ngoài, ta thở phào nhẹ nhõm, đi đi, đi càng xa càng tốt.
Chúc Nguy kêu gào mắng chửi: “Tư Không Giản, ngươi không sợ ch/3t sao? Ngươi thả nàng ta đi, ngươi cũng sẽ không sống nổi.”
Sao ta có thể sợ ch/3t chứ? Ta sợ là nàng gặp nguy hiểm, mạng của ta, tính là gì?
Thanh “Thị Kích” trong tay như có sinh mệnh, toàn thân đã tê dại, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, ta dùng hết sức đ.â.m “Thị Kích” vào tim nàng ta, vì ba mươi sáu thầy trừ tà đã hy sinh của gia tộc Tư Không, vì tiểu yêu tinh bị bắt từ Yêu Yêu trấn.
Ngay khi ta mất hết sức lực sắp ngã xuống, Tiểu Trà đã trở về, phía sau nàng, còn có Liễu Cố An.
Tại sao, tại sao Liễu Cố An lại hết lần này đến lần khác đưa nàng đến.
Sau đó, hắn ra tay phá vỡ kết giới của ta, khoảnh khắc đ.â.m một kiếm vào cổ họng Chúc Nguy, ta đột nhiên hiểu ra, hắn không phải muốn dẫn Tiểu Trà đến, mà là, hắn muốn đến.
Khoảnh khắc hang động nổ tung, ta ôm Tiểu Trà vào lòng, cảm nhận rõ ràng ngũ tạng lục phủ trong cơ thể mình bị chấn nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tra/chuong-38-ngoai-truyen-tu-khong-lam-lam.html.]
Hắn hẳn là… cũng rất đau, tiếc là… cũng không cứu được ta.
Ta đứng dậy nhìn thấy Tiểu Trà ngây ngốc nhìn trời, nỗi buồn trong mắt nàng gần như vô tận.
Ngay cả tim ta, cũng đau đớn dữ dội, thì ra, hắn thật sự rất quan trọng…
Sau khi trở về Yêu Yêu trấn, ta cẩn thận làm tra yêu đan của Liễu Cố An, nhớ đến cấm thuật trong cuốn sách kia, yêu đan còn… là có thể tu luyện lại, cái giá phải trả chỉ là lấy mạng đổi mạng.
Thời gian của ta, vốn đã không còn nhiều, tuy ta giấu Tiểu Trà, nhưng kỳ thật ta biết, nàng đã biết.
Ta nói với nàng, ta tìm được cách cứu Liễu Cố An rồi, nàng đỏ mắt nghẹn ngào không nói nên lời, có lẽ, nàng đã đoán được.
Ta không biết Liễu Cố An đã từng trả giá lớn như thế nào vì Tiểu Trà, nhưng ta biết, ta nhất định không thể so sánh được.
Hôm đó, ta dẫn Tiểu Trà đến trước cây trúc xanh tràn đầy sức sống trong sân, nàng không nói gì, cứ ôm ta khóc.
Ta đang nghĩ, như vậy có phải nàng sẽ vĩnh viễn không quên ta hay không?
11.
Nửa đêm, tuyết rơi, chúng ta ngồi trước cửa, nhìn khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
Ta hỏi nàng có biết “bạch đầu giai lão” mà con người nói không, nàng ngây ngốc gật đầu.
Nắm tay nàng ta, bước đi trên tuyết, để lại hai hàng dấu chân…
Cứ thế tùy ý đi, cũng không biết đã đi đến đâu, nàng đột nhiên chỉ vào một chỗ, hai mắt sáng long lanh nói: “Lâm Lâm, lúc trước ta chính là nhặt được ngươi ở đó, lúc đó ngươi chỉ nhỏ như này…”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nghe nàng nói chuyện, muốn đáp lại vài câu, nhưng cơ thể lại không khống chế được quỳ xuống đất, ta nghĩ, cuối cùng ta cũng phải rời đi rồi…
Nàng ôm lấy ta, không ngừng gọi tên ta, nước mắt đầm đìa, ta muốn lau mặt cho nàng, nhưng ngay cả sức lực giơ tay cũng không có, muốn nói chuyện, cũng không có sức phát ra tiếng, chỉ có thể mặc cho nàng quỳ trên mặt đất ôm ta vào lòng, khóc nức nở.
Ta không nỡ để nàng đau lòng, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đau lòng chứ? Ta chỉ là… chỉ là muốn nàng nhớ kỹ ta hơn một chút.
Ta không muốn rời xa nàng, ta không muốn rời đi…
Cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, ta hơi cúi đầu nhìn, thì ra, đây chính là hồn phi phách tán sao?
Con người, bình thường có thể sống tám mươi năm.
Tiếc là ta… chỉ có mười tám năm…
Tiểu Trà… tạm biệt.
[Hoàn]