Tìm cha mới cho con nào - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:19:50
Lượt xem: 22
15.
Bơi xong, tôi lên bở mở điện thoại lên thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Hoắc Đông Hải.
Những năm gần đây Hoắc Đông Hải đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, mặc dù tôi và hắn không phát triển mối quan hệ chị em ruột thịt thân thiết nhưng chúng tôi vẫn luôn duy trì quan hệ bình thường.
Khi tôi gọi lại, Hoắc Đông Hải nhanh chóng bắt máy, giọng có chút bối rối.
"Chị hai, hỏng rồi! Kỳ Ngộ nhìn thấy ảnh của chị và Tiểu Ngọc trên điện thoại của tôi, thấy Tiểu Ngọc giống anh ta nên anh ta đã quấy rầy em muốn biết địa chỉ của chị. Thực xin lỗi, chị hai, cuối cùng em cũng nói cho Kỳ Ngộ biết.. ."
Hoắc Đông Hải không khỏi cảm thấy áy náy, thanh âm cuối cùng trầm thấp như tiếng muỗi.
Sau khi nghe điều này, tôi chỉ hơi choáng váng cũng không có nhiều phản ứng.
Tôi biết ngày này sớm hay muộn rồi sẽ đến.
Vì tất cả chúng tôi đều ở Bắc Kinh nên tôi không thể tránh mặt Kỳ Ngộ suốt quãng đời còn lại.
Tôi nghe nói mấy năm nay hắn đã nắm quyền Kỳ gia, cũng đang tìm kiếm tung tích của tôi.
Ngay cả khi xuất hiện trên một chương trình phỏng vấn tài chính, hắn vẫn công khai tuyên bố rằng hắn đã chờ đợi người bạn gái mối tình đầu thay đổi quyết định.
Nhiều cư dân mạng còn say mê gọi anh ta là chồng quốc dân.
Hay cho cái gọi là bạn gái mối tình đầu.
Bên nhau 5 năm, Kỳ Ngộ chưa từng công khai thân phận của tôi, trái lại sau khi chia tay lại ra vẻ nhớ mãi nhớ không quên, thật là buồn cười.
Nhưng tôi sẽ luôn nhớ tin nhắn cuối cùng hắn gửi cho tôi cách đây 5 năm.
[Lý Tương, hiện tại em đang mang thai, còn có ai muốn em ngoài tôi? ]
Hiện tại tôi đang sống tốt cũng đã tìm được gia đình của mình.
Vì vậy, tôi không cần sự thương hại của hắn chút nào.
"..."
Đến trước cửa nhà, tôi liền nhìn thấy Kỳ Ngộ.
Nhìn thấy tôi và đứa bé dễ thương bên cạnh trông rất giống hắn, viền mắt Kỳ Ngộ đỏ hoe, giọng nói run run.
"Lê Tương, hắn là của chúng ta..."
Chưa kịp nói xong, đứa trẻ đã quay người lại, lao vào vòng tay của người đàn ông phía sau.
"Bố ơi, chú này bị đau mắt đỏ. Mau chữa cho chú ấy đi."
Chu Chỉ đẩy cặp kính gọng vàng lên, nhướng mi nhìn đối phương: “Giai đoạn nặng, vô phương cứu chữa.”
Kỳ Ngộ: "..."
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường trong vài giây, Kỳ Ngộ khàn giọng nói:
"Hoắc Đông Hải đã nói hết cho anh rồi. Lê Tương, em có biết anh luôn tìm em không?"
"Hiện tại toàn bộ một phần năm sản nghiệp kinh thị đều thuộc về Kỳ gia, anh đã có năng lực bảo vệ em. Lê Tương, xin hãy đem con của chúng ta mang về bên anh, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tim-cha-moi-cho-con-nao/chuong-22.html.]
Kỳ Ngộ khiêm tốn cầu xin, nước mắt lưng tròng khiến tôi choáng váng.
Một Kỳ Ngộ bình tĩnh trầm ổn, quyết đoán sát phạt trên thương trường.
Lại cũng sẽ có bộ dáng hèn mọn như này.
Hắn nhìn tôi.
Nhưng tôi ngoại trừ có chút thoải mái trong lòng, đã không còn có cảm giác gì.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Chu Chỉ đột nhiên nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng: "Anh Kỳ, anh cảm thấy cướp vợ con tôi trước mặt tôi có tốt không?"
Tôi sửng sốt một lúc, có chút thất thần, đây là lần đầu tiên Chu Chỉ nắm tay tôi.
Bàn tay anh thật ấm áp.
Kỳ Ngộ cụp mắt xuống, nhìn chúng tôi nắm tay nhau, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
"Anh Chu, tôi nghĩ anh nên biết rằng Lê Tương đã sinh con cho tôi——"
"Kỳ Ngộ! Đừng nói nữa!"
Tôi cảm thấy lo lắng và ngay lập tức ngắt lời hắn.
Bây giờ Tiểu Ngọc vẫn còn ở đây, nó chỉ là một đứa trẻ.
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ
Nếu biết Chu Chỉ không phải bố ruột của mình, nó nhất định sẽ đau lòng.
Nhưng Kỳ Ngộ vẫn không để ý lời tôi nói.
"Lê Tương, em đối với anh như vậy không công bằng, Tiểu Ngọc là con của anh, em đặt tên nó là Tiểu Ngọc, không phải vì cùng tên anh phát âm giống nhau sao, không phải bời vì em không quên được anh sao?"
Tôi tức giận đến run cả người, muốn tát hắn một cái, lại càng lo lắng Tiểu Ngọc sẽ buồn.
Không ngờ, Chu Du luôn im lặng quan sát cảnh này, lại lên tiếng:
"Chú, cháu tên Chu Du, tên cháu là do ông nội đặt, thật sự không liên quan gì đến chú, chú nói cháu là con của chú, sao bây giờ chú mới tới gặp mẹ con cháu?"
Tôi và Chu Chỉ đều sững sờ trong giây lát, không ngờ Tiểu Ngọc lại là người bình tĩnh nhất.
Trong mắt Kỳ Ngộ hiện lên vẻ hối hận lẫn bi thương. Hắn mấp máy môi, nhưng không thể nói ra lời nào.
Tiểu Ngọc một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay Chu Chỉ: "Mẹ, bố, chúng ta vào nhà đi."
Chúng tôi phớt lờ Kỳ Ngộ, đi lên lầu mà không ngoái lại.
Nhưnh tôi vẫn mơ hồ nghe thấy Kỳ Ngộ ở phía sau nói:
"Lê Tương, anh sẽ lại tới."