Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tìm cha mới cho con nào - Chương 25+26 +27

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:21:18
Lượt xem: 22

17.

Kỳ Ngộ không chỉ tìm được nơi ở của chúng tôi, mà còn tìm được trường mẫu giáo nơi Tiểu Ngọc đi học.

 

Hôm đó, tôi đi đón Tiểu Ngọc đi học, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đứng ở cửa trường mẫu giáo, trên tay cầm một đống đồ.

 

"Anh ở đây làm gì?"

 

Kỳ Ngộ cứng đờ, giọng nói trầm ấm có chút khô khốc: "Lê Tương, em thật sự muốn xa lánh anh như vậy sao?"

 

Tôi không nói, chuông trường mẫu giáo reo lên, và tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng động bắt đầu xuất hiện bên trong.

 

Tiểu Ngọc hẳn là sắp ra rồi.

 

"Lê Tương, chỉ cần em trở về bên anh, anh có thể cho em và Tiểu Ngọc tất cả mọi thứ thuộc về Kỳ gia."

 

"Anh thật sự rất yêu em, anh muốn bù đắt tất cả những gì anh đã nợ em và con trong những năm qua. Lê Tương, xin hãy cho anh thêm một cơ hội.

 

Thấy những người xung quanh đến đón con đang tò mò nhìn về phía này, tôi lập tức ngắt lời hắn: "Tôi và Tiểu Ngọc những năm qua sống rất tốt. Mong anh đừng đến làm phiền chúng tôi nữa."

 

Tia hy vọng trong mắt Kỳ Ngộ biến mất, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt hắn tái nhợt đến mức không còn m.á.u giống như thời tiết ảm đạm.

 

Cổng trường mẫu giáo mở ra, những đứa trẻ bước ra trong một hàng gọn gàng, sau đó chạy đến vòng tay của cha mẹ chúng.

Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ

 

Tiểu Ngọc nhìn thấy Kỳ Ngộ bên cạnh, đi tới nắm tay tôi:

 

 "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."

 

Thấy mình hoàn toàn bị con trai mình phớt lờ, một tia đau đớn lướt qua mắt Kỳ Ngộ, hắn vội vàng ngồi xổm xuống cố gắng nở một nụ cười hiền từ.

 

"Tiểu Ngọc, bố đã mua cho con rất nhiều quà, trong biệt thự của bố còn nhiều lắm, con muốn gì bố cũng mua cho con ăn."

 

Tiểu Ngộ không có hứng thú liếc nhìn đồ chơi trên tay hắn một cái: "Chú, những đồ chơi này thật trẻ con, cháu đã không chơi từ lâu rồi."

 

Kỳ Ngộ lúng túng sờ sờ mũi, kiên nhẫn hỏi: "Con thích cái gì? Bố sẽ mua sau."

 

“Không cần đâu chú, cháu muốn gì thì cháu sẽ nhờ bố mua cho.”

 

Tiểu Ngọc nói xong, sắc mặt Kỳ Ngộ lập tức tái nhợt.

 

Tôi đứng sang một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.

 

Tiểu Ngọc đơn giản là một phiên bản thu nhỏ của Chu Chỉ, rất giỏi trong việc lăng mạ người khác.

 

18.

Không ngờ việc Kỳ Ngộ đến nhà trẻ trở thành chủ đề nóng.

 

Tin tức này nhanh chóng tiết lộ danh tính của tôi, tin đồn lan truyền khắp Internet.

 

Nhiều người cho rằng tôi là tình nhân của Kỳ Ngộ, đồng thời tung tin đồn rằng vì không chiếm được ưu thế nên tôi đã bí mật sinh con sau lưng Kỳ Ngộ, thậm chí sau đó còn dùng đứa trẻ này để uy h.i.ế.p Kỳ gia.

 

Chuyện này nhanh chóng đến tai Kỳ phu nhân, bà ta yêu cầu gặp riêng tôi.

 

Địa điểm là ở Minh Thủy Tú.

 

Bà Kỳ vẫn như xưa, trên nét mặt có vẻ cao ngạo lẫn kiêu ngạo của một phu nhân giàu có.

 

Bà ta đặt chiếc túi LV phiên bản giới hạn trên tay xuống ghế bên cạnh, nhìn tôi sắc lẻm:

 

"Tôi nhớ ra cô, nữ trợ lý của A Ngộ. Không ngờ cô lại là tiểu tình nhân mà A Ngộ nuôi năm năm."

 

“Cô bí mật sinh con cho A Ngộ mà không nói cho Kỳ gia biết, tôi không quan tâm, chỉ cần trả đứa bé cho Kỳ gia tiền, điều kiện tùy cô. "

 

Tôi bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, Kỳ phu nhân, tôi nghĩ bà sẽ thất vọng. Cho dù bà có giao cả Kỳ gia cho tôi, tôi cũng sẽ không cho bà một sợi tóc của con tôi."

 

Bà Kỳ lập tức lạnh lùng đập mạnh tách trà xuống bàn.

"Đừng có vô liêm sỉ như vậy! Cô nghĩ cô là ai! Sao dám nói chuyện với tôi như vậy!"

 

Bà ta nhìn xung quanh, khoanh tay lại.

 

"Nếu không phải tôi mời cô tới đây gặp mặt, cô cho rằng chỉ dựa vào một cửa hàng tranh nhỏ của cô, có thể bước chân vào câu lạc bộ cao cấp như này sao?"

 

Khóe môi bà ta hơi nhếch lên, giọng điệu đầy khinh thường, đầu ngón tay sơn móng tay nhẹ nhàng chạm vào tách trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tim-cha-moi-cho-con-nao/chuong-2526-27.html.]

 

"Chỉ là một tách trà như vậy thôi, dù cô kiếm cả đời cũng không mua nổi."

 

"Lê Tương, đừng ỷ vào đứa trẻ kia mà lên mặt với tôi."

 

Tôi nhấp một ngụm trà mỉm cười.

 

Đúng lúc này, quản lý của Mình Thủy Tú vội vàng bước vào, vội vàng xin lỗi tôi và mỉm cười thận trọng:

 

"Bà chủ, ngài tới sao không báo trước ạ?"

 

Tôi không nhìn vẻ mặt bàng hoàng của bà Kỳ mà nhẹ nhàng cười với quản lý: “Tôi chỉ đi gặp một người bạn thôi. Không sao đâu. Cô có thể đi làm việc của mình.”

 

Người quản lý lập tức gật đầu cúi chào rồi rời đi, cô ấy còn gọi thêm một vài món tráng miệng nhẹ.

 

Kỳ phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn tôi: "Cô... cô cùng Hoắc gia có quan hệ gì?"

 

Tôi đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói: “Hoắc Đông Lâm là anh cả của tôi.”

 

Bà Kỳ: "..."

 

19.

Bà Kỳ không đến gặp tôi nữa.

 

Từ lâu, tôi đã yêu cầu anh cả không tiết lộ danh tính của mình với công chúng, chỉ muốn điều hành cửa hàng tranh của riêng mình một cách kín đáo.

 

Nhưng Kỳ gia muốn tranh giành quyền nuôi Tiểu Ngọc với tôi, tôi không thể nhượng bộ. Tôi phải dùng địa vị Hoắc gia để trấn áp bọn họ.

 

Nhưng không ngờ Kỳ Ngộ vẫn không chịu bỏ cuộc. Ngày nào hắn cũng đến cổng trường mẫu giáo, mỗi lần lại mang theo những món quà khác nhau.

 

"Kỳ Ngộ, nếu anh còn làm điều này một lần nữa, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài việc gọi cảnh sát."

 

Tôi để Tiểu Ngọc lên xe trước, đứng ngoài xe nói với Kỳ Ngộkhóe mắt đỏ bừng: “Lê Tương, em làm như vậy thật tàn nhẫn với anh, anh thật sự rất yêu em."

 

"Anh có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, miễn là em và con quay lại với anh, được không?"

 

Khóe mắt Kỳ Ngộ ươn ướt, nhuộm đỏ chói mắt. Người đàn ông cao lớn hèn mọn đến cực điểm, thậm chí giọng nói cũng nghẹn ngào vì nức nở.

 

Hắn lấy ra một tập tranh cũ, mở nó ra. Mọi bức tranh trong đó đều là của cùng một người đàn ông.

 

Có đứng, có ngồi, có lúc mỉm cười, có lúc không cười, có lúc vừa thức dậy, có lúc đang ăn, có lúc đang làm việc trong phòng làm việc.

 

Những hoạt động khác nhau.

 

 Đây là tất cả những điều tôi đã mô tả cẩn thận, từng nét một từng nét một, miêu tả hắn trong những năm đó.

 

"Anh vẫn luôn trân trọng tập tranh này. Em đã nói rằng dù anh là loại người nào thì em cũng thích anh."

 

Hắn ngước nhìn tôi, khóe mắt ươn ướt: “Nhưng sao em đột nhiên không còn yêu anh nữa?”

 

Tôi vô cảm nhìn hắn: “Bây giờ nói chuyện này chẳng còn ý nghĩa nữa.”

 

Kỳ Ngộ đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Vậy em nói cho anh biết anh nên làm gì! Anh phải làm gì mới khiến em quay lại bên anh!"

 

“Em có biết mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mỉm cười với người đàn ông khác, đứa con ruột của mình gọi người khác là bố, trái tim anh đau đến nhường nào không?”

 

Tôi hất tay ra, những nỗi buồn in đậm trong tim cuối cùng chẳng thể làm tôi buồn được nữa.

 

"Kỳ Ngộ, chúng ta thực sự không thể như trước nữa. Tôi cũng không còn yêu hay ghét anh nữa."

 

Nói xong tôi quay người chuẩn bị lên xe.

 

Kỳ Ngộ đột nhiên nắm lấy tay tôi, ấn mạnh vào đầu tôi rồi hôn.

 

Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi tôi, tôi gần như nôn mửa.

 

Tôi giơ đầu gối lên và đá mạnh. Kỳ Ngộ rên rỉ buông tôi ra, mặt hắn tím tái vì một bộ phận nào đó bị đau.

 

Tôi giơ tay tát hắn, dùng hết sức bình sinh trong cuộc đời mình.

 

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Kỳ Ngộ, xin hãy buông tha cho tôi.”

 

Tôi lái xe đi mà không quay đầu nhìn lại, Kỳ Ngộ đang đứng đó lấy tay che mặt, ngồi xổm xuống đất một cách yếu ớt, vai khẽ co giật.

Loading...