Tìm cha mới cho con nào - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:22:01
Lượt xem: 10
Đứa trẻ bình thường nghiêm túc hôm nay dường như rất năng động, thằng bé vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, chui vào vòng tay của Chu Chỉ, nhỏ giọng thì thầm điều gì đó.
Chu Chỉ kiên nhẫn trả lời, hai cha con đều thấp giọng.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và dễ chịu, như thể nó có thể thôi miên, khiến tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết rằng con trai sẽ sớm bán đứng tôi.
"Cha, cha mẹ người khác đều sẽ hôn nhau trước khi đi ngủ, cha có muốn hôn mẹ không?"
Chu Chỉ im lặng một lúc, thấp giọng đáp: "Mẹ con không cho bố hôn mẹ."
Tiểu Ngọc chớp chớp mắt có chút kỳ lạ: "Tại sao?"
"Mẹ con không thích."
Tiểu Ngọc thất vọng thở dài: "Nhưng mà, hôm qua chú đó hôn mẹ."
Giọng nói của Chu Chỉ trầm xuống một chút: "Chú nào?"
"Là cái chú muốn đưa con và mẹ về nhà đó."
「……」
Lần này, Chu Chỉ rơi vào im lặng thật lâu, không nói nữa.
Rõ ràng phát hiện mặt cha mình không đúng, Tiểu Ngọc vội vàng thu nhỏ chăn bông lại, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
21.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau lưng có một lồng n.g.ự.c ấm áp, trên eo có một bàn tay của một người đàn ông.
Tôi vội vàng đứng dậy, Chu Chỉ lập tức bị tôi đánh thức mở mắt.
Anh giật mình một lúc rồi lập tức buông tôi ra, giọng khàn khàn.
"Xin lỗi, anh ngủ quên, quên dọn sàn."
Tôi không để ý, chỉ ngơ ngác nhìn quanh phòng ngủ.
"Tiểu Ngọc đâu?"
Chu Chỉ cũng sửng sốt một lát, lúc này trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra một tiếng đáp lại nhẹ nhàng và dứt khoát.
"Mẹ, con ở đây."
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.
Sắc mặt Chu Chí dường như đỏ bừng bất thường, giống như bị bệnh vậy.
Tôi dừng lại, có chút quan tâm hỏi: “Chu Chỉ, anh sao vậy?
Giọng anh khàn khàn: “Hình như tôi bị sốt.”
Lúc này tôi mới phát hiện chăn của anh đã rơi xuống đất, tôi không khỏi buồn cười, thì ra anh ngủ cũng không thành thật như vậy.
Thời tiết dần trở lạnh, ai lại không ốm khi ngủ trong một bộ đồ mỏng manh như vậy.
Tôi vội vàng lấy chăn đắp cho anh, Chu Chỉ ho khan một tiếng rồi nói với tôi:
"Mang khẩu trang vào đi, đừng để anh lây bệnh cho em."
Tôi nghe lời, đeo khẩu trang, đo nhiệt độ cho anh.
39 độ, sốt khá cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tim-cha-moi-cho-con-nao/chuong-29.html.]
Tôi nhờ bảo mẫu giúp đưa Tiểu Ngọc đến trường mẫu giáo, cũng nói với đồng nghiệp rằng hôm nay tôi không đến phòng tranh.
Chu Chỉ cố gắng ngồi dậy, ăn vài miếng cháo rồi nuốt thuốc hạ sốt.
Sau khi làm tất cả những điều này, tôi vẫn không yên tâm ở bên cạnh anh.
Chu Chỉ không nhắm mắt ngủ mà ngơ ngác nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng nhàn nhạt, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, trong trẻo và thuần khiết.
Tôi thầm nghĩ một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi ba mươi trông có vẻ hơi ngớ ngẩn khi bị bệnh.
"Lê Tương."
Anh chợt gọi tên tôi.
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
Tôi tiến lại gần anh, muốn nghe anh nói gì.
Trong phòng ngủ yên lặng hồi lâu, anh thấp giọng nói:
"Hình như tôi đã yêu em mất rồi."
"..."
22.
Chu Chỉ cảm lạnh kéo dài ba ngày.
Sau khi khỏi bệnh, đeo kính, anh trở thành người nghiện công việc như trước.
Nhưng điều khác biệt so với trước đây là Chu Chỉ bắt đầu theo đuổi tôi.
Ngày anh tỏ tình với tôi, tôi nhận ra đó không phải mình nằm mơ.
Hôm đó là sinh nhật tôi, Chu Chỉ bảo tôi về nhà sớm.
Trước khi bước vào cửa, Tiểu Ngọc thần bí yêu cầu tôi nhắm mắt lại rồi dẫn tôi vào phòng khách bằng bàn tay nhỏ bé của mình.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Chu Chỉ đang đứng giữa đám hoa hồng, trên tay cầm một bó hoa lớn.
Chỉ là hình dáng của những bông hồng trên mặt đất đã khiến tôi không nói nên lời.
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ
Một vòng tròn hoàn hảo.
Một chút giống như một vòng hoa...
Chắc hẳn là lần đầu tiên anh làm chuyện lãng mạn như vậy, trên mặt Chu Chỉ có chút hơi ngượng ngùng.
Anh giơ bó hoa trong tay lên với động tác có phần hơi cứng ngắc: “Lê Tương, em có bằng lòng ở bên anh và trở thành vợ chồnh thực sự không?”
Đúng như tôi dự đoán, Chu giáo sư, người luôn nghiêm túc trong mọi việc, khi tỏ tình cũng rất thẳng thắn, không vòng vo.
Tôi mỉm cười nhận lấy bông hoa. Chu Chỉ có vẻ sửng sờ một lúc, sau đó khóe miệng dần nhếch lên.
Sau đó anh đứng yên như thể không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi chỉ có thể đỏ mặt, chủ động nhắc nhở: “Anh không hôn em à?”
Chu Chỉ cuối cùng cũng kịp phản ứng, bước tới ôm mặt tôi, cẩn thận hôn lên trán tôi.
Anh ôm tôi vào lòng, bất lực thở dài: “Anh xin lỗi, anh chưa học cách hôn, lần sau anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Tôi:"……"