Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-03 19:49:35
Lượt xem: 218

“Một mồm nuốt mười” thậm chí còn ngồi xổm bên vách tường ngáp ngắn ngáp dài, cô ta đối mặt với màn hình điện thoại, xem ra đang tính chuẩn bị rời khỏi.

Không lẽ vì sự can thiệp của tôi mà dòng thời gian diễn biến ban đầu của sự việc đã bị thay đổi?

Tôi nắm chặt điện thoại, có thể tưởng tượng ngày mai bản thân sẽ trải qua những gì, trước khi ch.ết tôi sợ mình còn phải trải qua một cuộc bạo lực mạng.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, hành lang không hề có một chút bất thường nào, “một mồm nuốt mười” đã bắt đầu rời khỏi, tôi bất lực quay sang nói lời xin lỗi với chú cảnh sát, vừa tắt điện thoại thì bỗng dưng màn hình phía trước đã tối đen.

Hình như có thứ gì đó đã che đi vậy, tiếp theo đó tôi liền nghe được giọng của cô gái vang lên từ phía bên kia: “Mày là ai?!”

Tôi hô lên nguy rồi, khoảnh khắc đó tôi dựa theo bản năng xông ra khỏi cửa phòng, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đó chính là, hành lang vậy mà lại trống rỗng, không có một bóng người.

Tôi vội vàng đi tới kiểm tra chiếc điện thoại đang giấu trong góc, không biết có phải là do tôi căng thẳng quá không chứ mỗi bước đi tôi đều cảm thấy có ai đó đang đi theo tôi, nhưng trên mặt đất rõ ràng chỉ có mỗi cái bóng của tôi mà thôi.

Thế là tôi đành nuốt ngược bao nhiêu khó chịu vào bụng để đi vào góc, mới phát hiện thì ra chỉ là do pin điện thoại không đủ nên mới bị sập nguồn.

Nhưng chính vào lúc tôi bấm nút mở nguồn thì màn hình lại không như thường lệ sáng đèn, mà chỉ từ từ xuất hiện dòng chữ màu đỏ:

“Đừng ngẩng đầu lên.”

Một bàn tay lạnh như băng đột nhiên giữ lấy vai tôi.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khuôn mặt của người phụ nữ mặt rách đang dần lộ ra từ trên trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tin-nhan-luc-nua-dem/chuong-7.html.]

Trong tay nó có một sợi dây đang siết chặt lấy cổ tôi.

Vào giây phút tôi tử vong, bên ngoài cửa sổ có một tia sét đánh vào, tôi kinh hoàng nhìn thấy trên mặt đất có cả hàng dấu chân đầy m.á.u rất rõ ràng, trải dài cho đến góc giấu điện thoại.

Đây đã là lần thứ 5 tôi tỉnh lại rồi.

Lần này quay về trước kỳ nghỉ một ngày, bạn cùng phòng của tôi ai cũng còn ở đây.

Nhìn mọi người đang háo hức thu dọn hành lý rồi bàn luận xem kỳ nghỉ này sẽ đi đâu, trong lòng tôi cảm thấy phức tạp vô cùng.

“Uây, Tiểu Diệp, kỳ nghỉ này cậu tính đi đâu đấy?” Đột nhiên Lưu San hỏi tôi.

Tôi có sức mà không lực đáp: “Dù sao thì ba mẹ tôi cũng bận bịu không rảnh quan tâm tôi sống hay ch.ết, chẳng thà ở lại ký túc xá, chứ về làm gì cho mệt.”

“Thế làm sao được, mỗi mình cậu ở lại chán biết mấy, hay là cậu ra ngoài chơi với bọn tớ đi?” Triệu Na Na nhìn sang tôi nói.

Tôi quay sang nhìn Cổ Tầm dường như đang vờ như không nghe thấy gì rồi tôi liền khép lại đôi chân đang banh càng tứ tung, đáp: “Làm gì mà một mình chứ, kỳ nghỉ nào Cổ Tầm cũng ở lại ký túc xá mà, có cậu ấy sao tôi buồn chán được.”

“Cậu ấy là do nhà quá nghèo, đến mức không mua nổi vé tàu, không ở lại ký túc xá để ăn chực điện nước thì đi đâu được nữa cơ?” Lưu San châm chọc, sắc mặt khinh khỉnh quăng bộ đồ vào vali.

“Chứ còn gì nữa.” Triệu Na Na cười khẩy, “Trong thẻ của tụi mình còn nhiều tiền như thế, dễ gì cậu ta buông tha cho được? Một con nhà quê không tìm được bạn trai, ở lại ký túc xá cũng đáng lắm. Tiểu Diệp cậu xinh thế sao lại có thể giống con nhỏ này được, mau mau thoát ế dẫn bạn trai về ra mắt cho bọn tớ xem đi chớ, hahaha.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Là trời, cậu đừng nói nữa.” Tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn rồi, dù cho Cổ Tầm luôn tỏ vẻ chăm chú học bài, nhưng tôi thừa biết âm thanh của họ không nhỏ chút nào, bờ vai mong manh của Cổ Tầm đang nhẹ run lên, chứng tỏ là cậu ấy vẫn luôn nghe rỏ hết từng chữ một.

 

Loading...