Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH DUYÊN VĨNH KẾT, XỨNG LỨA VỪA ĐÔI - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:21:56
Lượt xem: 4,428

Phó Nghiên Lễ luôn như vậy, chỉ cần anh ta cho bạn một lối thoát, nếu bạn không đón nhận kịp thời, thì chắc chắn là lỗi của bạn.

 

"Anh bị thần kinh, chúng ta đã chia tay rồi, đừng gọi điện cho tôi nữa, anh muốn kết hôn với ai thì cứ kết hôn với người đó."

 

Phó Nghiên Lễ ở đầu dây bên kia liên tục nói hai chữ tốt lắm!

 

"Khương Đường, anh cho em cơ hội, đây là tự em từ chối, em đừng hối hận."

 

Đồ điên!

 

Tần Trữ thay đồ xong: "Phó Nghiên Lễ gọi sao?"

 

Tôi hít một hơi: "Ừ, anh ta nghĩ em giận vì một cái đám cưới, nên cũng muốn tổ chức một đám cưới cho em, không hiểu sao trước đây em lại thích người đàn ông này."

 

Tần Trữ cười, không nói gì thêm.

 

Trong tháng tiếp theo.

 

Chúng tôi đến Iceland ngắm những hang băng xanh bí ẩn.

 

Đi khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ.

 

6

 

Ngày trở về nước, Tống Tống hẹn tôi ra ngoài.

 

Tôi dùng che khuyết điểm phủ nhiều lớp nhưng vẫn không che được vết trên xương quai xanh.

 

Chỉ có thể tìm trong tủ một chiếc khăn lụa quàng vào cổ.

 

Cô ấy vừa ngồi xuống, đã uống liền hai ly rượu:

 

"Tức c.h.ế.t tôi rồi! Phó Nghiên Lễ đúng là điên rồi, anh ta bao toàn bộ màn hình điện tử ở Bắc Kinh, nhờ các ngôi sao hàng đầu ghi hình lời chúc mừng sinh nhật cho Lâm Sơ Nguyệt, còn phát đi phát lại trong một tháng, anh ta có nghĩ đến cảm nhận của cậu không!"

 

Tôi cầm ly rượu, bình thản nói: "Tôi kết hôn rồi."

 

Tống Tống ban đầu không tin, cho đến khi nhìn thấy giấy kết hôn:

 

"Tần Trữ!

 

"Anh ta không nổi tiếng là không gần gũi phụ nữ sao, cậu làm sao lấy được anh ta!"

 

"Điều đó không quan trọng, quan trọng là Phó Nghiên Lễ không thể so sánh được với anh ấy, tôi thật muốn xem vẻ mặt của anh ta khi biết tôi và Tần Trữ kết hôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-duyen-vinh-ket-xung-lua-vua-doi/chuong-04.html.]

 

Cô ấy lập tức phấn chấn: "Việc này phải ăn mừng, tối nay tôi mời."

 

Tửu lượng của Tống Tống không tốt, vài chai rượu đã say bí tỉ.

 

Tôi đặt ly rượu xuống: "Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tôi đi ra ngoài gọi ly trà giải rượu."

 

Trong hành lang, tôi gặp Lục Tắc.

 

Anh ta nhiệt tình tiến đến: "Chị dâu, chị đến rồi, anh Phó bọn em ở phòng số 6."

 

"Tôi và Phó Nghiên Lễ không còn liên quan nữa, sau này cứ gọi tên tôi là được, các cậu chơi vui nhé."

 

Lục Tắc cứ nghĩ tôi vẫn còn giận: "Chuyện đó đúng là anh Phó quá đáng thật, chị cho anh ấy một cơ hội xin lỗi đi! Bọn em ở phòng số 6, em đi trước, chị dâu, chị một lát nhớ qua nhé!"

 

Để trở về phòng số 3, phải đi qua phòng số 6.

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc.

 

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn qua khe cửa.

 

Phó Nghiên Lễ dựa lười biếng vào ghế sofa, áo sơ mi mở vài nút, môi Lâm Sơ Nguyệt đỏ mọng, ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

 

"Anh Phó, em vừa gặp chị dâu ở ngoài cửa, em nói rồi, chị ấy vẫn không quên được anh."

 

"Không ngờ Khương Đường lần này lại có thể kiên trì lâu không liên lạc với anh như vậy."

 

"Chỉ một tháng thôi, nghe nói anh Phó tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ khác, không chịu nổi, phải đến."

 

Phó Nghiên Lễ sắc mặt lạnh lùng: "Ai bảo cô ta đến, chúng tôi đã chia tay rồi."

 

"Được rồi đấy, đây là lần đầu tiên Khương Đường không liên lạc với anh lâu như vậy, cẩn thận chuyện này sẽ lớn chuyện."

 

"Đúng vậy! Anh Phó, em nghĩ anh nên cho người phụ nữ đ đii, đừng để lát nữa chị dâu tức giận."

 

Phó Nghiên Lễ liếc nhìn Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn bên cạnh.

 

Cô ta cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Anh Phó, hôm nay là sinh nhật em mà..."

 

Tôi sờ chiếc khăn lụa trên cổ, tháo ra đẩy cửa bước vào.

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

 

Loading...