Tình như gió xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:12:13
Lượt xem: 328
10.
Ta bị Hạ Mục Ngọc mang đi.
Hắn đi phía trước, ta lẽo đẽo theo sau.
Ba chữ không tình nguyện như viết thẳng trên mặt của ta.
Ta suy nghĩ rất nhiều.
Ta nghĩ đến chuyện của cô gái tên A Hương mà Tiểu Đào nói với ta.
Chẳng lẽ hai chúng ta không chỉ hoán đổi thân phận, mà từng chuyện trước kia cũng phải hoán đổi một lần nữa sao.
Trước kia ta làm nhục hắn, bây giờ biến thành hắn làm nhục ta?
Ta càng nghĩ càng uất ức, nước mắt cũng âm thầm rơi xuống.
Vừa đi vừa khóc, sau đó liền đ.â.m vào một bức tường thịt.
Ta ngẩng đầu nhìn.
Hạ Mục Ngọc dùng đôi mắt tĩnh mịch nhìn ta chằm chằm.
"Nàng không bằng lòng đi cùng ta?""
Ta ngẩn ngơ, hít mũi một cái"
"Ta chỉ là hơi khó tiếp thu chuyện này, có lẽ chàng thấy ta giả vờ thanh cao, hoặc là......"
Ta thút tha thút thít , gặp chúc mục Hạ Mục Ngọc lại không trả lời, ta nhịn không được ủy khuất nhìn hắn một cái.
Hạ Mục Ngọc tựa hồ như dịu dàng hơn, hắn khẽ thở dài một hơi:"Chỉ là dẫn nàng đi thử điểm tâm thôi mà, sao nàng lại khóc?"
"Thử điểm tâm?"
Hạ Mục Ngọc nhẹ gật đầu, đưa tay lau nước mắt của ta.
"Thái tử thích đồ ngọt, mấy ngày nữa sẽ đến đây, ta muốn chuẩn bị một ít điểm tâm, Thái tử muốn nếm thử điểm tâm của Đại Chu, ta đã tìm vài đầu bếp đến, nhưng cũng không am hiểu mấy món này có phải điểm tâm nổi tiếng ở Đại Chu không nữa"
"Ta giật mình, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Vậy ta vừa mới chẳng phải là.
Xấu hổ quá đi!"
Hạ Mục Ngọc cúi người, vẻ phong khinh vân đạm vẫn như cũ, chỉ là con ngươi sâu hun hút như có sóng ngầm phun trào.
"Cho nên, vì sao nàng khóc ?"
"Có gì mà khó tiếp nhận?"
Ta yên lặng, tay vò vạt áo.
"Đỉnh đầu ta truyền đến tiếng hắn khẽ thở dài, hắn không tiếp tục làm ta khó xử , chỉ là để cho ta đi theo phía sau .
Nhà ta trước kia vốn là ban đầu làm nghề bánh ngọt , sau này mới mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực khác, nhưng nói về làm bánh ngọt chính là nghề cũ của ta.
Khi đó, ta là đại tiểu thư mười ngón không dính nước xuân, vì nối nghiệp gia đình, ta học một thân trù nghệ tất cả các món điểm tâm trong Vạn Hương Trai .
Học được tròn một tháng.
Hạ Mục Ngọc cũng đi theo ta, ăn một tháng.
Ta nửa uy h.i.ế.p nửa dụ dỗ, quả thực đã nuôi hắn béo hơn một chút.
Bây giờ, biến thành ta đang ăn điểm tâm.
Điểm tâm trưng bày ở đây ta đều thích ăn, đứng ở cửa bếp đã ngửi thấy mùi thơm lừng, dường như trong mỗi giấc mơ, ta đều mơ thấy hương vị này.
Nhưng ta lại không dám ăn nhiều,chọn mỗi thứ một cái để ăn.
Ta đánh giá khách quan cho các món điểm tâm ở đây.
"Hương vị quả thật không tệ, vị ngọt mà không ngấy, tuy bánh không được xốp lắm, nhưng đây đã là rất ngon rồi.""
Hạ Mục Ngọc nhẹ gật đầu, gõ bàn một cái, chỉ vào chỗ bánh ngọt còn lại , nói:
"Nàng ăn hết chỗ này đi."
Ta ngơ ngác nhìn về phía Hạ Mục Ngọc, ta đại khái đã hiểu ý của hắn.
Có lẽ hắn nghĩ trước kia ta đối với hắn như thế.
Mũi ta chua xót, sờ lên cánh tay mình, chẳng lẽ gần nhất ta gầy đi rõ ràng như vậy sao?
Đến mức hắn dùng biện pháp này .
Ta cũng không buồn, chỉ cảm thấy khó chịu.
Ta đối với hắn là khó lòng buông bỏ, vẫn còn thích hắn như thế.
Bị người mình thích đồng cảm thương hại, là một cảm giác vô cùng khó chịu.
Ta lại nghe được hắn khẽ thở dài một hơi.
Cũng không biết có phải là bởi vì lên làm đại tướng quân nên mới có thói quen như vậy hay không.
Trước kia hắn chưa từng thở dài như vậy.
Ngày thường hắn đều lạnh lùng, một bộ cao lãnh chi hoa .
Nguyên nhân chính là như thế, khi đó ta cùng hắn chung giường, ta cắn bờ vai của hắn, âm thầm cười.
Ta nói bởi vì cảm thấy hắn thanh lãnh không thể khinh nhờn.
Mới càng thêm có hứng thú.
Mặt ta đỏ bừng lên, mình thật sự là đầu óc đen tối, lại còn có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện này.
Hạ Mục Ngọc chợt nói:"Nàng mang về ăn đi."
Ta như trút được gánh nặng, mang theo một gói điểm tâm trở về tìm tiểu Đào.
Tiểu Đào hai mắt tỏa sáng bling bling,lập tức hỏi ta.
"Xem ra ngươi sắp được gả vào phủ tướng quân rồi."
Ta cười cười lắc đầu, không thèm để ý .
Bây giờ ta và hắn như người của hai thế giới, ta lại sao dám nghĩ như thế.
11.
Mấy hôm sau, một vị ma ma lạ mặt tới tìm ta.
"Cô nương đúng là có phúc lớn, có quý nhân chọn trúng, cô nương dọn dẹp một chút đi theo ta."
Tiểu Đào quay sang phía ta chúc mừng "Ta đã nói mà ngươi sắp được gả vào phủ tướng quân!"
Ta nhíu nhíu mày, cũng không hề nhúc nhích.
Ta nói:"Ta không đi."
Ma ma tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ trực tiếp cự tuyệt, sắc mặt xấu đi một chút :" Chuyện mà ai ai cũng muốn, người ta đã cho ngươi cơ hồi, còn không biết nắm bắt, đừng thật sự cho rằng vì có mấy phần tư sắc liền có thể kén cá chọn canh?"
"Ta không phải nô tịch, có gì là không thể?""
Vì phải chịu khổ một thời gian dài, tính tình của ta quả thật đã thu liễm rất nhiều.
Nhưng không có nghĩa là, ta sẽ mặc cho người ta định đoạt
Nhất là chung thân đại sự cả đời.
"Ma ma hung tợn trừng ta một cái:"Không đi cũng phải đi, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, người đâu trói ả lại cho ta!""
Ta và tiểu Đào sắc mặt trắng bệch, thực sự không nghĩ bà ta sẽ dám làm việc càn rỡ như vậy .
Ta bị ấn xuống, ma ma tát ta một bạt tai.
Ta trừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm vào bà ta.
Ma ma cười lạnh:"Ngươi cũng đừng trách ta, ta là muốn tốt cho ngươi, về sau ngươi cám ơn ta còn không kịp đâu!"
Dứt lời, bà tôi kéo tôi đi.
Một giây sau, một trận gió quét tới, ma ma bị một cước đạp bay cách xa mấy mét.
Bà ta phun một ngụm máu.
Hạ Mục Ngọc chắp tay sau lưng, sắc mặt tức giận:"Ai cho phép ngươi động vào nàng ấy?"
Ma ma sợ hãi, dập đầu lạy lục.
"Tướng quân tha mạng, đây là ý của Thẩm đại nhân ạ!"
Hạ Mục Ngọc không để ý đến bà ta, cởi trói cho ta trước.
Ta bị trói chặt, tay chân nhũn ra, ngã xuống trong n.g.ự.c hắn.
Hắn thấy mặt ta sưng vù , còn có dấu tay đỏ chói , ánh mắt âm trầm nhìn về phía ma ma đang quỳ bò trên mặt đất.
"Về chuyện của Thẩm Tiêu ta sẽ tự tìm hắn tính sổ, nhưng dấu tay trên mặt nàng có phải là của ngươi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-nhu-gio-xuan/chuong-4.html.]
Ma ma run lẩy bẩy.
Hạ Mục Ngọc cho người bưng ghế đến, hắn ôm ta vào trong ngực, để ta nhìn ma ma bắt nạt ta bị tát vào mặt. Hắn đang trút giận cho ta.
Ta cũng không phải thánh mẫu gì, bị người ta bắt nạt lại cầu xin cho người ta cả.
Bà ta thuần thục như vậy, chắc chắn ta không phải là người đầu tiên bị bà ta hại.
Loại người này, chính là đáng đánh!
Lúc ma ma tát đến cái hai mươi sáu.
Thẩm Tiêu xuất hiện.
Hắn nhìn ma ma đang bị tát trên mặt đất, rồi lại nhìn sang ta đang làm tổ trong n.g.ự.c Hạ Mục Ngọc.
Hắn nở một nụ cười thiện lành:"Hạ Tướng quân, ngươi tha cho ma ma này đi, bà ấy cũng chỉ là làm theo lời ta , bây giờ ta đã biết ngài để ý cô nương này, ta sao lại dám hoành đao đoạt ái được cơ chứ?"
Hạ Mục Ngọc sắc mặt cũng không hòa hoàn là bao, chỉ lạnh lùng nhìn ma ma đang quỳ dưới đất:
"Còn bảy mươi bốn tát."
Thẩm Tiêu cả người ngây ngẩn , không ngờ Hạ Mục Ngọc không nể mặt hắn như vậy.
Giằng co hồi lâu, vị tiểu quận chúa kia cũng tới.
Thì ra Trần Gia Ninh và Thẩm Tiêu cũng nhau đến.
Nàng ta nói ta mới biết, thì ra đây là thẩm Tiêu nhũ mẫu, cũng là ma ma tâm phúc của hắn, tựa hồ như mẹ nuôi vậy.
Thẩm Tiêu phải bao che cho bà ấy là điều đương nhiên..
Ta tò mò nhìn về phía Hạ Mục Ngọc.
Ta muốn biết hắn sẽ trả lời Trần Gia Ninh như thế nào"
Dù sao thì hai người bọn họ....
Hạ Mục Ngọc quả nhiên trả lời cô ấy.
Lúc ta thất vọng, bỗng nghe được hắn nói.
"Nghe nói chỗ Quận chúa có Ngọc Dung cao, nếu như có thể tặng ta một lọ, thì bà tử này có thể miễn phạt.”
Ta giật mình, những người khác cũng ngây dại.
Thẩm Tiêu tức giận, lao đến chất vấn:"Hạ Mục Ngọc, có phải người bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi hay không, sau này ngươi sẽ lấy tiểu quận chúa làm chính thê đấy, bây giờ người đã bắt đầu sủng thiếp diệt thê phải không?"
Hạ Mục Ngọc bình tĩnh nhìn mọi người.
"Ta cùng nàng ấy, từ mấy năm trước đã thành thân rồi."
Mọi người đều không thể tin, xôn xao nghị luận.
12.
Ta định phủ nhận lời của hắn.
Nhưng lại sợ hắn mất mặt.
Hạ Mục Ngọc nhìn một cái là có thể biết ta đang nghĩ gì.
Y như mấy năm trước kia, một đôi mắt tĩnh mịch, chỉ là nhìn thoáng qua, liền biết ta đang nghĩ gì.
"Nhưng mà, sau này ta bị nàng bỏ rồi."
Bầu không khí im phăng phắc dường như nghe cả tiếng kim rơi.
......
Cuối cùng Thẩm Tiêu cũng không có ý đồ gì với ta.
Hạ Mục Ngọc dường như cũng chỉ đến đòi công bằng cho ta, không làm gì hơn.
Ngược lại vị kia tiểu quận chúa kia, mời ta cùng nàng dạo phố kinh thành.
"Ta có quen biết với Thái Tử, lại nghe nói ngươi rất am hiểu về đồ ngọt, không chừng ở đây ngươi lại có đất dụng võ."
Trần Gia Ninh cũng không phải là tình địch của ta.
Nàng đoan trang lại hào phóng.
Nàng rất giống ta của trước kia lúc phụ mẫu còn tại thế.
Nhưng lại thiếu đi mấy phần kiêu căng, ngang ngược của ta.
Cô ấy nói:"Bây giờ tìm việc cũng khá khó khăn, thay vì mạo hiểm đi làm thị nữ , còn bị những tên công tử phong lưu như Thẩm Tiêu chú ý, không bằng đến kinh thành tự lập nghiệp."
Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý với cô ấy.
Trước khi lên đường, ta còn hỏi tiểu Đào có muốn đi cùng ta không.
Tiểu Đào chỉ muốn gả cho một người tốt, dù không quyền quý cũng được, nàng muốn tìm một mái nhà.
Ta cùng nàng nói lời tạm biệt,bắt đầu cùng Trần Gia Ninh khởi hành vào kinh thành.
Đến nơi, Trần Gia Ninh cho ta một khoản tiền.
Cô ấy nói cô ấy là người thông minh, người thông minh chưa bao giờ phải tự mình vận động để kiếm tiền, cho nên quyết định sẽ “đầu tư mạo hiểm”.
Vì ta chưa biết “đầu tư mạo hiểm” là gì nên cô ấy sẽ giải thích như sau.
Với số vốn ấy cô ấy sẽ là một nửa chủ nhân của cửa tiệm mà cô ấy đầu tư, nếu cửa tiệm của ta làm ăn phất lên, cô ấy sẽ được chia lợi nhuận hàng tháng, nếu thua lỗ thì xem như xui xẻo, sẽ chịu mất khoản vốn đã đầu tư cho ta. Chuyện là vậy đấy!
Ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Ta quản lí Vạn gia nhiều năm như vậy, cũng có chút bản lĩnh trên người.
Kinh thành chính là nơi để ta vùng vẫy, kiếm tiền.
Ta thuê được một cửa hàng tại một con phố sầm uất với giá rẻ vô cùng. Vô tình trên đường lại gặp được ông chủ cung cấp nguyên liệu cho tiệm điểm tâm của ta. Sau khi khai trương, rất nhiều quan lại quyên quý đều đến cửa tiệm nhỏ của ta để ủng hộ, ngay cả thái tử cũng mời ta đến Đông Cung để chuẩn bị điểm tâm cho buổi yến tiệc của mình.
Ta đã kiếm được rất nhiều tiền, thành đại gia rồi, không lo cái ăn cái mặc nữa.
Ta biết lần này đem điểm tâm vào Đông Cung, tiệm bánh của ta sẽ càng thêm nổi tiếng.
Ta đang tất bật chuẩn bị điểm tâm trong bếp thì Trần Gia Ninh rón rén bước vào, chôm của ta vài cái bánh ngọt. Hai bọn ta đã trở thành bạn tốt của nhau, cô ấy nhẹ nhàng hỏi ta:
“ Nếu hôm nay thái tử khen ngợi, cộng thêm điểm tâm của ngươi được các công chúa và hoàng tử yêu thích, việc buôn bán xem như là thành công, ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền, có bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân không?”
Ta cười cười đáp lời :"Nếu vậy, ta sẽ đi tìm một người đến ở rể , trung thực chút là được."
Dù sao cũng là mình vất vả làm lụng, không thể để người khác ngồi không hưởng lợi được.
13
Ta chuận bị cẩn thận, nhưng lại bất ngờ khi thấy Hạ Mục Ngọc đã lâu không gặp ngồi ở nơi đó.
Trong buổi yến tiệc này, hắn uống hơi nhiều rượu một chút.
Khóe mắt hắn phiếm hồng, cơ hồ say quắc cần câu, ngước mắt nhìn về hướng ta.
"Hạ Tướng quân say rồi."
Thái tử cười, đáy mắt chưa tia ranh mãnh, "Giải sầu hoa tửu của ta vẫn là có chút lợi hại, rượu này uống vào người càng có tâm sự lại càng say, thì ra lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ như Hạ tướng quân đây cũng có tâm sự."
Thẩm Tiêu tựa hồ còn đang mang thù chuyện lần trước.
"Hắn chỉ là đang nghĩ làm sao để bỏ vợ cũ đấy!"
Thái tử tới phấn khích, muốn Hạ Mục Ngọc giải thích một câu.
Hạ Mục Ngọc lại đột nhiên đứng dậy.
Thu hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người, bắt gặp ta đang định chuồn đi trong êm đẹp.
"Nếu là có thể......"
"Lúc nàng tìm người ở rể có thể cân nhắc chọn ta trước được không?"
Ta sợ ngây người, những người khác cũng thế.
Ta vội bịt miệng hắn , lại đối diện với ánh mắt u oán của hắn.
"Ta chưa từng muốn tìm người ở rể."
Ta cũng không biết tại sao muốn giải thích, chẳng qua là chột dạ đến khó chịu khi bị hắn nhìn chằm chằm.
Hắn khóe mắt phiếm hồng, đáy mắt gợn lên hơi nước.
"Lần hòa ly kia,không tính!"
Ta mím môi, ngơ ngác chôn chân tại chỗ.
Hạ Mục Ngọc ngã xuống đè trên người ta.
Trần Gia Ninh vừa gặm bánh ngọt, vừa kể về chuyện năm xưa.
"Khi đó, lúc ta cứu hắn trở về, hắn sống c.h.ế.t không chịu ăn gì, cả ngày người cứ thẩn thờ, giống mất hồn vậy."
"Về sau ta nói với hắn, nếu như ngươi còn sống, chuyện mà ngươi khó lòng buông bỏ kia cũng có cơ hội làm được, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại người đó sao?"
"Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như sống lại.”
Ta ôm Hạ Mục Ngọc trong tay, choáng váng khi nghe được lời cô ấy kể lại.