Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chươn 62: Quả Táo Làm Bằng Sắt, Tiền Ra Như Nước Chảy
Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:58:58
Lượt xem: 56
Leah nhìn Quý người, nhìn chằm chằm Leah, tràn đầy hi vọng, nhưng không khỏi cảm thấy bất an, hỏi: " Cái gì.... là cái gì ?"
Leah nói: " Tài trợ."
Quý Dữu sửng sốt: " Hả? "
" Tài trợ" hai từ này nghe xong là thấy hao tiền.
Leah nói: " Dù là trường công hay trường tư, Liên Minh hàng năm sẽ bảo lưu một số học sinh đăng ký, những học sinh đăng ký này có thể nhận được thông qua tài trợ. Suy cho cùng, nếu muốn vào một trường tốt nhưng thành tích học tập của mình không đạt tiêu chuẩn, do hộ khẩu của mình...... Khi có nhiều yếu tố khác nhau ảnh hưởng đến khả năng được nhận vào học, tiền là công cụ tốt nhất."
Cô đương nhiên biết chuyện này, bởi vì điều này Quý Dữu càng cảm thấy bất an: " Vậy nếu muốn đăng ký nhập học ở Nguyệt Tinh Quân học viện quân sự, phí tài trợ phải đóng bao nhiêu ?"
Leah nghe xong, chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức có chút hối hận về đề nghị mới vừa rồi. Lúc này cho A Dữu hi vọng nhưng đột nhiên đẩy cô xuống vực sâu..... Thay vì làm như vậy, thà không nói cho cô biết còn hơn.
"......."
Leah thở dài một hơi, bởi vì chính mình nhất thời lỗ mãng lỡ lời, đột nhiên không biết nói thế nào. Nhìn thấy chị Leah do dự, Quý Dữu không khỏi hỏi: " Chị Leah, chị nói xem nó là bao nhiêu a."
Leah hơi cụp mắt xuống, nói: " Một triệu tín dụng."
Quý Dữu: "!!!"
Ai u~
Thôi xong !
1,2 triệu sắp khó giữ được.......
Muốn mạng nha~
Những lời này là một đòn chí mạng đối với Quý Dữu, tuy nhiên những gì Leah nói tiếp theo càng khiến đôi mắt của Quý Dữu trở nên tối sầm, Leah nói: " Đây chỉ là một khoản phí trả cho trường học. Sau này em ở trong trường học, học phí, phí học bù, phí tài liệu...... các chi phí như ăn, mặc, ở, đi lại đều do chính em tự chi trả. Mà những người trong chúng ta đã thi vào học viện quân sự Nguyệt Tinh Quân bằng con đường chính quy, ngoại trừ ẩm thực thì mọi thứ khác đều miễn phí. Hàng năm có thành tích xuất sắc, chúng ta còn có thể nhận được rất nhiều học bổng."
Quý Dữu nghe xong, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Leah tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy Qúy Dữu, nhẹ nhàng nói: " A Dữu, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, những lời này em coi như ta không có nói qua." Trong thâm tâm Leah thật sự hi vọng Quý Dữu có thể đến trường và tiến thêm một bước trong học tập. Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc như vậy. Trách cô không nên cho Quý Dữu hi vọng. Leah nghĩ rằng sau khi nghe những lời cô nói, Quý Dữu chắc chắn sẽ suy sụp. Tuy nhiên khi cô ngước mắt lên nhìn sang, cô phát hiện ra Quý Dữu đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
Leah: " ....... Em........cũng không khổ sở sao ?"
Quý Dữu dùng sức gật đầu: " Khổ sở a. Vừa rồi em buồn 2 giây."
Leah: "......"
Quý Dữu: " Hai giây là đủ rồi, em không cho phép mình lãng phí quá nhiều thời gian."
Leah nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu lập tức trở nên nhanh nhẹn: " Ừm, thật lạc quan."
Quý Dữu háo hức nhìn Leah và hỏi: " Vậy, chị Leah, lệ phí, học phí, tiền ăn ở và chi phí đi lại cả năm sẽ là bao nhiêu ?"
Leah sững sờ, hiển nhiên biết Quý Dữu hứng thú, cô suy nghĩ một chút thận trọng nói: " Chị đoán sơ qua, trong một năm ít nhất sẽ có 200.000 tín dụng. Tiền này điều kiện tiên quyết là chỉ ăn dinh dưỡng tề cấp thấp hàng ngày và sống trong những ký túc xá tập thể kém, không có nước nóng và bồn tắm thuốc..... Sau đó, ước chừng dè dặt là 200.000 tín dụng."
Quý Dữu: "......."
Rồi xong con bê.
1,2 triệu--
Thật sự chớp mắt---- không còn.
Và----- còn chưa đủ. Cô đời này là cùng điểm tín dụng không có duyên sao ?
Sự tuyệt vọng trên mặt Quý Dữu hiện rõ đến mức cho dù Leah muốn giả vờ phớt lờ cũng không thể bỏ qua, trong mắt Leah hiện lên một tia đau lòng, trong lòng cô tràn ngập một cảm giác bất lực. Cô nhẹ nhàng an ủi: " A Dữu.... đừng buồn nhé. Em có thể thành tài ngay cả khi học ở nhà. Chị tin em chắc chắn có thể làm được. Từ giờ trở đi, chị sẽ chuyển tiếp những ghi chú và kinh nghiệm học tập của chị cho em mỗi ngày.
Qúy Dữu: " Hức hức hức.........."
Không thể không buồn được.
Tuyệt đối không có khả năng.
Trước mắt cô, từng nhóm tiền giấy trắng như lóe lên trước mắt, tất cả đều giơ tay chào tạm biệt cô~
Leah thở dài: " Ai."
Chia tay chị Leah, Quý Dữu trở về nhà với vẻ mặt chán nản. Cô nhìn xuống sàn nhà trống rỗng, nhìn lên trần nhà trụi lủi, chuyển hướng về vách tường trắng bóng...... Những thứ này. Những cái kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuon-62-qua-tao-lam-bang-sat-tien-ra-nhu-nuoc-chay.html.]
.............
Mỗi khoảnh khắc đều nhắc nhở Quý Dữu rằng cô ấy nghèo và không có một xu dính túi. Có thể----- Cơ hội đang ở ngay trước mắt cô, chỉ cần cô chịu tiêu hết số tiền trong tài khoản là có thể có cơ hội nhập học.
Có một cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.
Một cơ hội để rửa sạch oan uất.
Một cơ hội để bảo vệ bản thân, bảo hộ Tiểu Dữu.
.........
Muốn từ bỏ sao ?
Lão tử chính là đem sàn nhà gặm sạch, đem trần nhà phá bỏ, đem vách tường phá hủy cũng quyết không từ bỏ. Đôi mắt chán nản của Quý Dữu lập tức mở ra ánh sáng kiên định.
Cô phải đến trường, một người nguyên thủy như cô không biết gì cả, một kẻ nhà quê, một gái già ngu ngốc..... Nếu không tạo cho mình một cơ hội học tập và nâng cao trình độ học vấn thì sớm hay muộn cũng sẽ bị cái xã hội tàn khốc luôn thay đổi trong nháy mắt, bị tinh thú vờn quanh đào thải.
Trong khoảng thời gian này, Qúy Dữu tự học nhưng tiến độ cực kỳ chậm, tư liệu học tập có trong trí nhớ của Tiểu Dữu nhưng khi thực sự sử dụng thì rất mơ hồ và khó hiểu. Cho nên, chị Leah đã nói đúng, cần phải đến trường học một cách có hệ thống và chuẩn mực. Quý Dữu ham học hỏi và trở nên mạnh mẽ hơn, không đơn giản vì bản thân cô ấy.
Cô ấy-----còn cân nhắc đến Tiêu Dữu bị nhốt trong Thiết Phiến.
Quý Dữu không thể tưởng tượng được, những ngày này một đứa trẻ sẽ cảm thấy sợ hãi và hoảng sợ như thế nào khi một mình trong không gian tối tăm, không có người ở. Nếu là Qúy Dữu, cô ấy có thể sẽ phát điên. Tiểu Dữu nói rằng cô ấy không muốn ra ngoài bây giờ. Nhưng sau này thì sao ?
Quý Dữu không muốn đợi đến lúc đó, Tiểu Dữu nói muốn ra ngoài nhìn xem, hoặc có lẽ muốn ra ngoài nhưng cô không có năng lực cũng không có thực lực để cho cô ấy đi ra.
Trước kia những ngày tháng sống cuộc sống như một người cô đơn đã qua, nhưng bây giờ có nhiều hơn một Tiểu Dữu, Qúy Dữu cảm thấy gánh nặng trên người mình càng tăng thêm.
Cô phải cố gắng.
Một phút cũng không thể chậm trễ.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Nghĩ nghĩ, Quý Dữu giơ tay chạm vào trái tim mình, nhẹ nhàng hỏi: " Tiểu Dữu, em có nghe thấy không? Ta định dùng hết số tiền này mua danh ngạch nhập học viện quân sự Nguyệt Tinh Quân."
Yên tĩnh.
Quý Dữu cũng không thất vọng, tiếp tục nói: " Em cảm thấy thế nào ?"
Xung quanh im lặng, tim cũng không có nhảy lên cái nào.
...........
Quý Dữu thở dài.
Đột nhiên cắn răng, lên Tinh Võng cô bỏ ra 100.000 tín dụng để mua 100g mật điệp cấp thấp, còn cố ý hao tốn 500 điểm tín dụng để chuyển phát nhanh. Sau khi mua xong, đôi mắt của Quý Dữu vô tình dừng lại ở vô số thực phẩm tự nhiên, đặc biệt là khi đối với quả táo lớn từ dãy núi Barance, trong mắt Quý Dữ oán niệm vô cùng:
Quả táo lớn, mỗi giờ mỗi khắc luôn tồn tại nhưng số tiền trong tài khoản của cô không bao giờ tồn tại quá vài ngày.
Thảm thương-----
Thật sự là một quả táo to lớn làm bằng sắt, tín dụng như nước chảy.
A a a--
Khi nào cô mới có thể cảm thấy tự do và không bị kiềm chế, cưỡi ngựa phi nước đại và ăn quả táo lớn !
Leng keng-----
500 điểm tín dụng cấp tốc giao hàng quả thật rất nhanh. Không đến nửa giờ Quý Dữu đã nhận được mật điệp mình mua. Cô ký nhận xong, lập tức uống hết trong một ngụm. Qúy Dữu kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, trong đầu cô, đúng với mong đợi, giọng nói mềm mại của Tiểu Dữu vang lên: " Chị ơi !!!"
Trên mặt Quý Dữu hiện lên nụ cười bay bỏng: " Tiểu Dữu, em có nghe chị vừa nói không ? Chị muốn dùng tiền mua một suất nhập học ở học viện quân sự Nguyệt Tinh Quân."
[ Em nghe được điều đó.]
[ Em ủng hộ chị...]
Ước mơ của Tiểu Dữu là được vào học viện quân sự Nguyệt Tinh Quân, cô ấy kỳ thật cũng vô cùng vui vẻ. Tâm trạng vui vẻ đó lây sang Quý Dữu, lấy được câu trả lời khẳng định từ Tiểu Dữu, sự do dự của Quý Dữu lập tức trở nên kiên quyết vô cùng.
Đi!