Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 126 : Tình Cờ Gặp ~

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-15 06:23:33
Lượt xem: 40

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-126-tinh-co-gap.html.]

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Bạn nghèo bạn kiêu ngạo? “……” Trong nhất thời, chẳng sợ đã từng làm vô số người khác tức giận thì Thịnh Thanh Nham vẫn bị giọng điệu vô cùng kiêu ngạo này của Quý Dữu làm cho hô hấp trì trệ. “Hừ hừ ~” Quý Dữu hừ nói: “Còn có việc không? Tôi nói rõ trước nhé, nếu không phải là chuyện mời tôi ăn cơm thì tôi từ chối nói chuyện phiếm với cậu.” Thịnh Thanh Nham: “……” Sau khi hơi há mồm, Thịnh Thanh Nham dậm chân mắng: “Quỷ nghèo c.h.ế.t dẫm kia a…… Cậu xứng đáng nghèo a……” Nói xong liền quay đầu đi. Quý Dữu hừ hừ: “Quả nhiên bảo mời ăn cơm là biện pháp chắc chắn đối phó quỷ keo kiệt này. Thử lần nào cũng linh.” Cô lập tức trở về ký túc xá thay quần áo đồng phục lần nữa, đồng phục được cắt may vừa người mặc trên người Quý Dữu mang theo tư thế tỏa sáng cộng với tràn trề tinh thần phấn chấn, có một điểm không tốt duy nhất đó là mặt cô hơi xấu xí một chút. Cơm sáng của Quý Dữu chính là dinh dưỡng tề, cô vặn nắp của dinh dưỡng tề ra, sau đó như đang nặn kem đánh răng làm nó đùn ra rồi một ngụm uống hết. Chậc ~ Mới ăn có mấy bữa đồ ăn tự nhiên mà đã hoàn toàn không thể chịu đựng được dinh dưỡng tề. Tiếp theo, Quý Dữu chạy nhanh đến lớp học. Buổi sáng là buổi học chương trình lý luận chế tạo cơ giáp, Quý Dữu phát hiện môn chế tạo cơ giáp này thật bác đại tinh thâm nhưng ở phương diện nào đó lại có hiệu quả như khi cô chế tác hồn khí, lý luận này có thể sử dụng vào việc chế tạo hồn khí. Nhất định hôm nào đó cô phải thử xem có thể dùng trong việc chế tạo hồn khí hay không. Lại nói tiếp, sau khi cô vào trường thì ngày đầu tiên đã bị kéo đi diễn tập, hai ngày nay chương trình học lại cực kỳ nặng, cô còn phải rèn luyện thân thể cho bền bỉ nên vẫn luôn không bớt ra được thời giờ để chế tạo hồn khí, còn có tiệm nhỏ trên Tinh Võng của cô nữa, đã rất lâu không có sản phẩm mới rồi. Cũng không biết danh tiếng vẫn còn ở hay không? Còn có --- Trình Dục thỉnh cầu chính mình hỗ trợ làm một hồn khí nhưng cô cũng không dám lập tức đáp ứng mà là nói muốn cân nhắc --- Vì sao? Có cơ hội kiếm tiền không kiếm chẳng phải là đồ ngốc sao? Trên khuôn mặt Quý Dữu lộ ra nụ cười khổ không biết phải làm thế nào, cô không dám đáp ứng hoàn toàn là bởi vì cô không có cách nào đảm bảo xác suất thành công. Hơn nữa --- Mỗi lần cô chế tác hồn khí đều là đánh bậy đánh bạ mới thành công. Lý luận tri thức tương quan cô không hiểu một tí gì. Còn nữa --- Chế tạo hồn khí so với học chế tạo cơ giáp, xử lý tài liệu còn thâm ảo và thần bí hơn nhiều; đại sư chế tạo hồn khí mà liên minh hiện có cũng không dám bảo đảm xác suất thành công cao bao nhiêu, vậy nên đương nhiên là Quý Dữu cũng không dám đảm bảo. Cô cảm thấy hiện tại mình là gà mờ, cần học tập kiến thức về phương diện này nhiều hơn nữa. Tuy nhiên --- Học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh không mở khoa chuyên nghiệp có quan hệ với hồn khí, tư liệu về phương diện này quá thưa thớt nhưng Quý Dữu đã biết thư viện trên tầng cao nhất của trường học có sách nói về chế tạo hồn khí có thể mượn đọc. Nhưng --- Để mượn đọc thì cần mất rất nhiều điểm tích phân. Tóm lại là trước mắt Quý Dữu không mượn nổi. Sau khi học xong tiết học về chương trình chế tạo cơ giáp, giữa trưa Quý Dữu đi nhà ăn lấy cơm, điều tiếc nuối là không nhìn thấy đàn chị Thi Nhã, cô nhìn đàn anh tên là “Hà Tất’ đang đứng ở cửa sổ múc cơm, trong lòng thì nhẩm đi nhẩm lại vài lần, cuối cùng mới nói ra: “Đàn anh à, có thể cho em một muỗng nước sốt được không?” Hà Tất ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên mỉm cười, anh ta tươi cười rất ấm áp, lại dịu dàng…… Khi Quý Dữu cho rằng mình thành công thì chợt nghe Hà Tất vừa lắc đầu vừa nói: “Bạn học à, không được đâu a.” Quý Dữu: “……” Quý Dữu ôm khay đồ ăn rồi oa oa rời đi. Cô tùy tiện tìm chỗ trống rồi ngồi xuống ăn cơm, hôm nay tương đối may mắn là không phải gặp đám người Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh ở nhà ăn, Quý Dữu ăn cơm trưa rất an tĩnh và thanh nhàn. Trong lúc cô đang bưng khay đồ ăn chuẩn bị cầm đi thì bỗng nhiên nhìn thoáng qua thấy một bóng dáng quen thuộc, Quý Dữu dừng bước lại, cô cho rằng mình nhìn lầm rồi nhưng sau khi cẩn thận phân biệt rốt cuộc cũng xác định. Đây --- Đây chẳng phải là Trình Dục dê béo mập đó sao? Mập mạp này cũng là ở học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh ? Quý Dữu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ tới Trình Dục từng thẳng thắn với ‘đại sư’, ông ta là giảng viên của một trường đại học ở Lãm Nguyệt Tinh, hình như là dạy xã hội và nhân văn hay gì gì đó? Cụ thể không nhớ rõ, tóm lại nghề nghiệp của ông ta là giảng viên. Cái thứ duyên phận đáng c.h.ế.t này a ~ Cô còn tưởng rằng Trình Dục là giảng viên học viện nông nghiệp cách vách đấy. Thế mà trăm ngàn lần không nghĩ tới hàng này chính là giảng viên trường mình, có lẽ rất có thể mình sẽ học tiết của ông ta, không biết hiện tại đi ôm đùi có thể lăn lộn kiếm được chút điểm học phần hay không? “Khụ khụ……” “Bạn học này, em cứ nhìn chăm chằm vào thầy như thế, là cảm thấy thầy rất đẹp trai? Hay là trên lớp học không nghe hiểu hoặc là làm bài tập không hoàn thành nên muốn thầy bỏ qua đây?” Trình Dục cũng bưng khay đồ ăn tìm chỗ ngồi ăn trưa. Nhà ăn của trường ở Lãm Nguyệt Tinh cung ứng đồ ăn cho giảng viên và sinh viên là giống nhau, nhưng vì để quan tâm tới các giảng viên nên nhà ăn chuyên môn sắp xếp cửa sổ lấy cơm cố định cho các giảng viên, có thể không cần xếp hàng, hơn nữa là các giảng viên cũng có phòng ăn dành riêng, không cần chen chúc trong đại sảnh giống như sinh viên. Người như Trình Dục thì lại không để ý gì, cũng không thích an tĩnh giống như các giảng viên khác, ngày thường ông ta thích xem náo nhiệt, thích chen chúc cùng nhau ăn cơm với các sinh viên, ông ta cảm thấy vừa náo nhiệt lại còn thú vị…… Nhưng lúc này đây thì không, Trình Dục vừa mới lấy cơm xong thì bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có bóng dáng của một cô gái thấp bé nhỏ nhắn nhảy tới bên cạnh, cô gái này nhìn đăm đăm thẳng vào mình còn chưa tính, mấu chốt là gương mặt kia thật sự là quá xấu xí . Trình Dục không tự giác lui về sau một bước và dùng lời lẽ chính đáng: “Bạn học à, mặc kệ mục đích của em là cái gì, thì đầu tiên thầy muốn làm rõ: Vô luận em thổ lộ với thầy hay muốn thầy bỏ qua bài tập cho em thì thầy kiên quyết, nhất định và tuyệt đối sẽ không đồng ý với em! Mời em rời đi đi.” Quý Dữu: “……” Trình Dục: “Bạn học này, khiến thầy ăn cơm muộn là không được a.” Quý Dữu: “……Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi, em chỉ muốn nhắc nhở thầy là dây giày của thầy bị tuột.” Nói xong, cô chỉ vào dưới chân của Trình Dục. Trình Dục: “……” Xấu hổ. Trình Dục: “Được rồi, , thầy đã biết, đi nhanh đi.” Quý Dữu: “……” So với bộ dáng mặt dày mày dạn quấn lấy mình xin chế tạo hồn khí của ông thầy này thật sự là chênh lệch quá lớn. Khi Quý Dữu lùi ra sau hai bước rồi xoay người định nhường đường thì bỗng nhiên nghe thấy Trình Dục hỏi: “Đúng rồi, em là ở khóa mấy? Ban nào, tên là gì?” Vấn đề này rõ ràng là có cạm bẫy đây ~ Quý Dữu rất nghi ngờ sau khi biết mình là ai thì ông ta sẽ gây khó dễ cho mình mất, ví dụ như tìm lấy cớ trừ điểm của mình gì gì đó, Quý Dữu chạy biến đi nhanh như chớp. Trình Dục nhìn nhìn khắp nơi phát hiện không có mấy sinh viên chú ý tới mình thì ông ta để khay đồ ăn xuống rồi nhanh chóng ngồi xổm thắt lại dây giày. Thắt xong Trình Dục vừa ăn cơm vừa mở quang não bắt đầu xác định địa điểm ngồi canh cửa tiệm của đại sư đúng giờ, nhưng mà --- Cửa tiệm trơ trụi . Không có gì hết. Kiểm tra bưu kiện cũng không có bất kỳ hồi âm nào. Sau khi nhận được hồn khí đại sư gửi thì ông ta không nhận được bất kỳ tin tức nào của đại sư gửi tới nữa, dường như đột nhiên cô biến mất không còn bóng dáng vậy. Ôi ~ Biển người mênh mông, nên đi đâu tìm đại sư đây?

Loading...