Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 138 : Tư Thế Đục Tường
Cập nhật lúc: 2024-07-15 06:34:31
Lượt xem: 47
Bản…… Bản đơn giản hóa?
Còn…… Có thể chơi nhau như vậy?
Quý Dữu trừng mắt Mục Kiếm Linh rồi dùng ánh mắt rất đỗi u oán của mình làm cô thay đổi cái quyết định vớ vẩn này.
Mục Kiếm Linh giơ tay b.ắ.n lên trán Quý Dữu và mắng: “Trừng cái gì mà trừng? Trừng nữa móc mắt hạt châu xuống !”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh giơ tay gõ lại gõ lên trán Quý Dữu mắng tiếp: “Lăn đi huấn luyện đi! Còn dám lằng nhà lằng nhằng với tôi thì sau khi tan học huấn luyện thêm 2 giờ nữa!”
Nhất thời những câu oán giận gì Quý Dữu cũng không dám biểu đạt bèn lập tức ấm ức đi lạch bạch về phía cơ giáp cỡ nhỏ.
Không sai.
Là cơ giáp cỡ nhỏ.
Nếu nói đến cơ giáp của người khác là một người có thân hình khổng lồ, vậy cơ giáp của Quý Dữu đâu, chỉ có thể dùng hình ảnh một con mèo con bé xíu để hình dung. Ở trong một đống quái vật khổng lồ thì nó thật sự nhỏ yếu dị thường, đáng thương, lại bất lực……
Một bộ cơ giáp thật thảm thương.
Đứng lẻ loi ở một góc, trên người đều rớt xuống tro bụi.
Khoảng khắc nhìn thấy cơ giáp cỡ nhỏ đó, đột nhiên Quý Dữu có vẻ không nói được gì, mất một lúc cô mới buồn bã than thở: “Mày nhỏ yếu như vậy, đại khái ngoại trừ tao thì cũng sẽ không có người lựa chọn mày đâu. Được rồi, thứ đáng c.h.ế.t này, nghiệt duyên không có chỗ sắp đặt a.”
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Quý Dữu đi về phía cơ giáp cỡ nhỏ, dựa theo chỉ dẫn thao tác thì đầu tiên cần mặc y phục phòng hộ mới lên cơ giáp.
Bộ cơ giáp cỡ nhỏ này rất tương tự với cơ giáp đồ cổ mà Quý Dữu thao tác trên Tinh Võng, nhưng phím ấn thao tác nhiều ra hơn mấy cái, nó chỉ có một ống pháo, vũ khí lạnh cũng là một thanh đao rất lớn…… Ngoại trừ khoang điều khiển thì cơ giáp còn có một gian phòng nghỉ nhưng không gian rất chật hẹp.
Quý Dữu quan sát một lượt rồi bắt đầu tiếp nhập với máy kết nối tinh thần.
Sau khi tinh thần lực được tiếp nhập thì cả người Quý Dữu chấn động, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, không chỉ tầm nhìn có biến hóa mà còn cảm giác cả người trở nên vụng về lạ thường, không sai, là vụng về. Phảng phất như tay không phải tay, chân cũng không phải chân……. Tất cả cảm quan gần như đều không phải là của chính mình, càng đừng nói đến chuyện thao tác tự nhiên.
Quý Dữu biết bởi vì đây là lần đầu tiên điều khiển cơ giáp không thích ứng kịp. Với cơ thể nhân loại bình thường, chỉ cần trong lòng chúng ta muốn nói cái gì thì há mồm ra là có thể lập tức nói được. Muốn nhấc chân đi lại hai bước là lập tức có thể đi lại.
Dù sao não bộ của nhân loại giống như một bộ máy trưởng phức tạp và tinh vi, thao tác các khí quan của cơ thể ---
Nhưng là ---
Nếu não bộ xảy ra vấn đề hoặc không có cách nào liên kết được với tứ chi, thân thể…… Các bộ phận khác của cơ thể thì sao đây?
Cảm giác hiện tại của Quý Dữu thật giống như dạng tình huống này. Giống như não bộ không khống chế được tay chân, tay chân cũng không có biện pháp cảm ứng được não bộ, hai bên bị ngắt kết nối……
Sau đó Quý Dữu thử nâng tay lên thì phát hiện căn bản là tay không động đậy, cô tiếp tục thử, thử đôi tay của cơ giáp cỡ nhỏ, nó vẫn mềm oặt thõng xuống.
Quý Dữu: “Cơ giáp cỡ nhỏ, mày như vậy…… Làm tao không dám lộ mặt đây!”
Cơ giáp cỡ nhỏ vẫn không nhúc nhích.
Quý Dữu không tin ma quỷ, đột nhiên cô nâng chân lên, đúng lúc này cơ giáp cỡ nhỏ vẫn luôn an tĩnh bất động bỗng dưng gập chân lên di động nửa bước……
Quý Dữu đang chuẩn bị vui vẻ thì cả người bỗng nhiên đổ về phía trước, Quý Dữu thầm nghĩ không tốt, đang muốn nỗ lực tự cứu lấy mình……
Nhưng mà ---
Cô vẫn tận mắt thất cả người mình và cơ giáp mang trên người dùng một loại tư thế cực kỳ ngu xuẩn té ngã, cắm cái ngã nhào, ngã chổng vó……
Trường hợp này muốn có bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu vươn ngón trỏ thử nâng lên : “Mình cảm thấy bản thân còn có thể cứu giúp được một chút.”
Ngón trỏ của cơ giáp cỡ nhỏ không hề động tĩnh gì.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu thử xoay người lên, nhưng căn bản thân cũng không chịu động đậy.
Trường hợp này thật xấu hổ.
Quý Dữu cảm thấy hơi quẫn bách, cô sợ cái tên ngu xuẩn Nhạc Tê Quang kia đột nhiên nhảy ra trào phúng chính mình, nghĩ nhất định trong khi tất cả mọi người không phát hiện chính mình thì nhanh chóng bò dậy ---
Lúc này ánh mắt của cô trong lúc lơ đãng liếc về một bên khác, đột nhiên đồng tử của Quý Dữu co lại:
Cmn !
Đã xảy ra cái gì vậy ?
Ai tới giải thích một chút, t.h.i t.h.ể cơ giáp nằm đầy đất này là chuyện như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-138-tu-the-duc-tuong.html.]
Hơn nữa ---
Cả một đám chúng nó hoặc là nằm, hoặc đang cẩu bò, hoặc vặn vẹo, hoặc chồng lên nhau……
Tư thế muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Trái lại chính mình, tư thế té ngã của mình xem như vẫn còn ưu nhã.
Lập tức Quý Dữu cân bằng! Thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa, cô nỗ lực giơ đầu lên nhìn về hướng Nhạc Tê Quang quan sát, không xem còn tốt, vừa thấy thì suýt chút nữa mặt Quý Dữu đều cười sái quai hàm!
Chỉ thấy --- Cái tên ngu ngốc Nhạc Tê Quang kia điều khiển cơ giáp đầu đánh vào bên trong tường hợp kim của phòng huấn luyện, rút cũng không rút ra được, Nhạc Tê Quang đang há to miệng hét: " Cmn !”
“ Cmn !”
“ Cmn !”
“Cô ơi, vì sao đầu em không rút ra được? Vì sao em dùng ít lực đầu càng bị đẩy vào bên trong?”
Nhạc Tê Quang dùng sức giãy giụa, cơ giáp hạng nặng Phá Quân mà cậu ta điều khiển lúc này phần đầu mang theo nửa phần thân đã bị đ.â.m vào trong tường, chỉ còn lại hai cái đùi đang đong đưa bên ngoài……
Hình ảnh này ---
Căn bản không phải dùng hai từ ‘buồn cười’ là có thể hình dung!
Nhạc Tê Quang: “A a a!!! Cô ơi!!! Mau dạy em phương pháp rút đầu ra đi!”
Mục Kiếm Linh đen mặt, dùng một chân đá lên cái m.ô.n.g cơ giáp của Nhạc Tê Quang và mắng: “Ngu xuẩn! Tư thế chui tường của em thật tiêu chuẩn! Toàn thể --- Đều đến xem nào! Về sau chui tường khoan thành động đều lấy tư thế này làm tiêu chuẩn!”
Lập tức bốn phía cười vang ---
Mục Kiếm Linh ngước mắt lạnh lùng quét xung quanh một vòng: “Anh cả đừng cười anh hai! Các anh chị nhìn bộ dạng ngu xuẩn của chính mình đi! Năm mươi bước cười một trăm bước! Có mặt mũi hả?”
“Ít nhất người khác còn mở ra được cơ giáp chui tường! Nhìn lại các em một chút……”
“Có phải có một số người đến giờ còn không có biện pháp di động được một bước?”
“Mặt không nóng sao?”
Bốn phía: “……”
Đâm tim!
Đâm tim quá!
Quý Dữu cũng không dám cười nữa, cái tên ngu xuẩn Nhạc Tê Quang này ít nhất mở ra được Phá Quân nặng mấy tấn chui tường đây…… Chính mình thì sao? Điều khiển một bộ cơ giáp đồ chơi bản đơn giản hóa ngay cả một ngón tay cũng không động đậy.
Đau.
Mặt siêu đau.
Từ ban đầu mặt Nhạc Tê Quang còn nóng đến khi nghe được Mục Kiếm Linh nói vậy lập tức run lên một lần nữa: “Bọn ngu xuẩn! Ba ba có bị xuẩn thì cũng mạnh hơn các cậu! Không phục? Cùng nhau tới chui tường đi!”
“Ba ba treo các cậu lên đánh!”
Mục Kiếm Linh liếc nhìn cậu ta một cái rồi đột nhiên lớn tiếng: “Nhạc Tê Quang số 2222 phá hư phòng huấn luyện một cách nghiêm trọng, phạt nghĩa vụ quét tước phòng huấn luyện một tháng!”
Nhạc Tê Quang: “……”
Sinh viên: “……”
Cái này gọi là gì?
Vui quá hóa buồn?
Không làm thì không chết?
Tất cả mọi người đều nghẹn cười nhưng không dám phát ra thành tiếng.
Chỗ nào mà Mục Kiếm Linh không biết mấy đứa này đang nghẹn cười, cô dùng mắt lạnh nhìn một vòng rồi nói: “Tôi dạy dỗ nhiều năm như vậy, các anh chị là nhóm sinh viên kém cỏi nhất mà tôi đã từng dạy!”
“Toàn tinh tế rốt cuộc không tìm ra người xuẩn hơn các anh chị!” Giọng điệu của Mục Kiếm Linh chứa đầy vẻ bất đắc dĩ hận sắt không thành thép.
Bốn phía: “……”
Tĩnh như ve sầu mùa đông.
Quý Dữu: Cảm giác hơi kỳ quái, sao lời này lại quen tai như vậy nha? Cứ cảm thấy đã từng nghe qua vô số lần vậy.
Hơn nữa phạm vi đả kích có phải hơi rộng hay không?
Mục Kiếm Linh cũng mặc kệ bộ dạng chật vật của các sinh viên phía dưới, cô lớn tiếng hỏi: “Điều khiển cơ giáp khó khăn, hiện tại các anh chị đã rõ chưa?”