Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 271 : Kiếm Chút Tiền
Cập nhật lúc: 2024-08-07 14:45:52
Lượt xem: 31
Quý Dữu không hề bận tâm khi bị ghét và bị gọi là người nghèo, bởi vì ngay từ đầu cô đã là một người nghèo.
Nghèo--
Không đáng sợ.
Điều khủng khiếp là người nghèo vẫn không chịu đối mặt với sự thật.
Quý Dữu ước gì cô có thể tùy tiện động tay là kiếm được 4 hoặc 5.000 điểm tín dụng , Quý Dữu hận ngày ngày đều có để kiếm đấy. Đây hoàn toàn chính là nhặt tiền a, cô nơi nào chê.
Quý Dữu liếc nhìn Thịnh Thanh Nham, hừ nói: “Cậu chưa bao giờ nghèo qua, mới nói ra lời như vậy. Nếu như cậu giống như tớ một ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nợ nần chồng chất, cậu sẽ không khinh thường mấy ngàn điểm tín dụng này.
Hừ--
Quỷ giàu làm sao biết được nỗi buồn của quỷ nghèo?
Khi Quý Dữu nói những lời này, Thịnh Thanh Nham lập tức trợn mắt, cùng bốn phía nhìn cô với ánh mắt có chút đồng cảm.
Quý Dữu không quan tâm đến thứ này và tiếp tục bóc móng vuốt của mình một cách vui vẻ.
Đột nhiên--
Bên tai cô vang lên một giọng nói: “Cậu...thực sự nợ rất nhiều sao?”
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn thấy chính là con trai của mình mày rậm, mắt to đang nhìn mình, Từ Châu trong mắt lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. Quý Dữu lúc này nhếch miệng nở nụ cười, nói:"Đừng lo lắng, con trai, baba coi như có nợ bao nhiêu cũng có thể giải quyết được, cậu không cần phải lo lắng, chỉ cần học tập chăm chỉ thôi.”
Từ Châu: "..."
Từ Châu hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Hỗn đạn! Đồ dối trá!"
Quý Dữu mỉm cười với cậu ta, giả vờ như không nghe thấy.
Tiểu Châu Châu bề ngoài cao gầy, mày rậm mắt to, nhưng thực chất lại là người ăn nói mạnh mẽ nhưng dễ mềm lòng.
Ừm ~
Tự hào.
Trên thực tế, khoản vay của Quý Dữu từ Ngân hàng Tinh Tế đã được trả từ lâu, cô hiện không nợ bất kỳ khoản nợ nào, và cô đã chuẩn bị tất cả học phí, chi phí sinh hoạt và hiện có hơn 200.000 điểm tín dụng trong tay.......Chỉ có thể nói trong tay không dư dả nhiều thôi.
Nhưng điều này chỉ là tạm thời. Quý Dữu luôn tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ là người giàu nhất trong thời đại vũ trụ này.
Một bên.
Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên nói: “Con giáp thú này là cấp 4 đỉnh phong, còn chưa phải cấp 5. Mọi người đều biết, trong tình huống bình thường, chỉ có quái vật tinh thú đã đạt đến cấp 4, mới có thể dựa vào sức mạnh của xương và m.á.u của chính mình, chống cự và sống sót trong các môi trường bức xạ khác nhau trong không gian. Trên thực tế, con quái vật tinh thú này đã rất nguy hiểm. Nếu chúng ta không cảnh giác cao độ và mọi người phối hợp cũng rất tốt, chúng ta mới có thể sẽ xử lý được nó, nhưng một khi nó đột phá cấp 5, một số người trong chúng ta nếu không chú ý, rất có thể đã gặp nạn.
Sự khác biệt chính giữa tinh thú và động vật thông thường là trong cơ thể của tinh thú có một loại độc tố mà công nghệ hiện tại của con người không thể giải độc và không thể vượt qua độc tố đó. Do ảnh hưởng của loại độc tố này nên con người hoàn toàn không thể ăn thịt tinh thú.
Một khi bị tinh thú tấn công và làm bị thương, chất độc sẽ truyền vào cơ thể con người thông qua vết thương, tùy theo trình độ nhiễm trùng, nhẹ thì phải cắt tứ chi, thay thế nội tạng, hoặc có thể gây tử vong trong trường hợp nặng.
Nhưng loại độc tố này đối với tinh thú lại vô hại, không những vô hại, còn có thể khiến chúng thích ứng với các loại môi trường khắc nghiệt trong vũ trụ, bất kể là phóng xạ hay các loại tia có hại... Và một khi tinh thú đạt đến cấp 4, cơ thể của bọn nó mạnh mẽ hơn và có thể hoạt động trực tiếp trong không gian. Một số tinh thú mạnh mẽ, chẳng hạn như tinh thú trên cấp 7 hoặc 8, có thể tồn tại trong không gian trong vài tháng hoặc thậm chí lâu hơn...
Một khi thú triều bùng nổ, thể lực của tinh thú cấp 1-3 không thể tồn tại trong không gian, vì vậy chúng chỉ có thể bị hạn chế ở một hành tinh nào đó hoặc thiên thể nhất định. Tuy nhiên, những con thú sao cấp 4 trở lên có thể du hành xuyên không gian đến nhiều hành tinh giàu tài nguyên khác nhau, gây ra đủ loại thiệt hại và thậm chí xé nát con người trên hành tinh...
Đây cũng chính là phần đáng sợ nhất của thú triều. Bởi vì thứ có thể gây ra đòn tàn khốc cho con người chính là những nhóm tinh thú cấp cao điên cuồng.
Bây giờ chúng ta hãy bỏ qua vấn đề về tinh thú.
Sau khi Thẩm Trường Thanh nói những lời này, mọi người đều dừng lại.
Không phải là không có người nghĩ tới vấn đề này, tất cả mọi người đều là tinh anh, trước đó cũng không có ai ngu ngốc nhắc đến, bởi vì ngoại trừ Quý Dữu chỉ quan tâm đến việc phân t.h.i t.h.ể tinh thú để kiếm chút tiền da lông bên ngoài, mọi người đều đang tự hỏi vấn đề.
Nhạc Tê Nguyên cau mày nói: " Cô giáo Mục, đã đi đâu rồi? Hơn nữa, các cậu có chú ý tới một nửa số binh lính trên tinh hạm đã rời đi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-271-kiem-chut-tien.html.]
Điều quan trọng là họ không biết những người này rời đi khi nào.
Cô giáo Mục Kiếm Linh và những binh lính đều lặng lẽ rời đi.
Cho nên--
Không phải bọn hắn là những học sinh quá cùi bắp cao?
Cảnh tượng Quý Dữu p.h.â.n x.á.c tinh thú đẫm m.á.u đến nỗi lông mày của Thịnh Thanh Nham giật giật. Cậu ta lùi lại một bước, sau đó lùi lại một bước và nói: “Có cái gì mà kỳ lạ a … ? Cái này mà còn phải nghĩ sao a ? Nhất định là ở tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì đó, nên bọn họ mới rời khỏi a....."
Nghe vậy, mọi người lần nữa im lặng.
Bởi vì đây chính là câu trả lời mà ai cũng không nguyện ý muốn nghe nhất.
Thẩm Trường Thanh bình tĩnh nói: “Tất cả chúng ta ở lại tinh hạm đợi cô giáo Mục trở về. Trong khoảng thời gian này, hy vọng mọi người hãy thành thật ở đây, không gây phiền phức cho giáo viên và binh lính.”
Để g.i.ế.c c.h.ế.t một con tinh thú cấp 4, họ phải huy động nhiều người để hoàn thành nó. Nếu sức chiến đấu như vậy thực sự xuất hiện trên chiến trường tràn ngập tinh thú, chẳng những không giúp được gì, thậm chí còn có thể gây trở ngại.
Các học sinh cũng không phải trời sinh kiêu ngạo, đều có kiến thức đại khái, đều gật đầu đồng ý.
Lúc này Quý Dữu đã tháo hết những bộ phận hữu dụng của con tinh thú áo giáp ra, cô nhìn nó với vẻ mặt vui mừng, sau đó nói với Thịnh Thanh Nham: “Lại đây giúp tớ xem những thứ này cộng lại có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Thịnh Thanh Nham chán ghét: "Nhân gia không a... Nhân gia không muốn nhìn những thứ xấu xí như vậy a..."
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu tức giận nói: “Bản thân cậu chê a, chờ đổi tiền, tớ nói cho cậu biết, cậu ngay cả một điểm tín dụng cũng không được.”
Huh?
Nói như vậy, không phải Quý Dữu dự định đi ăn một mình sao?
Mọi người đều bị sốc và nhìn Quý Dữu.
Quý Dữu vẻ mặt thẳng thắn nói: “Có tiền mọi người sẽ cùng nhau chia, đó là điều chắc chắn. Nhưng trước hết hãy để tớ tuyên bố, tớ là một trong những người chủ lực g.i.ế.c c.h.ế.t con tinh thú này, tớ đã vất vả kéo nó về, tớ đã cực khổ rút gân lột da, cho nên, tớ muốn lấy một phần ba tổng số!”
Mọi người: "..."
Thành thật mà nói, không ai thực sự quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy.
Quý Dữu tiếp tục: "Còn nữa, bạn học Thịnh Thanh Nham là một người giàu có, cậu ấy không thèm số tiền nhỏ này, nhưng phần của cậu ấy một phần cũng không thể thiếu, vậy nên tớ vui lòng thay mặt cậu ấy nhận."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Mọi người: "..."
Thịnh Thanh Nham nhảy dựng lên: "Nhân gia tại sao cần cậu thay bản thân nhận giúp a? Chính nhân gia cũng sẽ không nhận a?"
Quý Dữu nghiêng đầu liếc hắn một cái, “Cậu không muốn, vì cái gì không cho tớ nhận?”
Thịnh Thanh Nham chán ghét che miệng, "Quên đi a... coi như đuổi ăn mày a..."
Quý Dữu: "..."
Bên này, Từ Châu đột nhiên thấp giọng nói: "Tớ có thể chia cho cậu phần của tớ được không?"
Quý Dữu trợn mắt: "Con trai???"
Từ Châu vẻ mặt có chút khó chịu, "Không cho phép hô hai chữ này."
Quý Dữu cười hắc hắc nói: "Được được được... Tiểu Châu Châu xác thực đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện..."
Từ Châu: "..."