Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 350: Khiêu Khích
Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:31:49
Lượt xem: 12
Edit: Con Kien Cang (20/09/24)
Vấn đề thể chất, làm thế nào để giải quyết đây?
Quý Dữu lập tức khổ não.
Trước đây, lúc mới sinh ra cơ thể đã không tốt, thiếu rèn luyện dẫn đến vóc dáng thấp bé, tay gầy, chân gầy, mặc dù bây giờ có tập luyện hàng ngày, nhưng cũng không tăng thêm bao nhiêu thịt, chứ đừng nói đến việc muốn cao thêm.
Nhưng mà, điều Quý Dữu muốn không phải là tăng chiều cao mà là tăng cường thể chất, phát triển nhiều cơ bắp hơn, tăng sức mạnh bùng nổ và sức bền... Nếu không, chỉ là tham gia một trận đấu, cô sẽ thực sự gặp rắc rối. Sau này còn phải ra chiến trường, ở tiền tuyến, chẳng lẽ những con tinh thú đó còn có thể đợi cô hồi phục rồi mới chiến đấu tiếp với cô sao?
Suy nghĩ một hồi, Quý Dữu không tìm được cách giải quyết thể chất yếu ớt của mình, đột nhiên nghĩ đến một người: Giáo viên Mục Kiếm Linh.
Quý Dữu không lãng phí thời gian, lập tức bấm số liên lạc của giáo viên Mục Kiếm Linh.
Chỉ trong vài giây, đầu bên kia đã được kết nối.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Đập vào mắt, chính là một khuôn mặt cực kỳ cau có, Mục Kiếm Linh tức giận nói: “Có việc thì nói, không có việc thì tự cúp máy đi.”
Quý Dữu liếc nhìn thoáng qua, thấy một bộ phim truyền hình đang chiếu trước mặt cô giáo Mục Kiếm Linh trong video ba chiều, vẫn là bộ phim cẩu huyết kia có tên "Sự cám dỗ của vợ cũ".
Không ngờ vở kịch cẩu huyết này không chỉ cẩu huyết mà còn vừa thối vừa dài dòng, thậm chí hiện tại còn chưa có hồi kết.
Quý Dữu trong lòng oán hận, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười nịnh nọt, vội vàng nói: " Cô, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi, em có một vấn đề muốn hỏi ngài."
Mục Kiếm Linh: “Nói.” [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Quý Dữu sao dám trì hoãn việc giáo viên xem phim a, cô nói với giọng khàn khàn: “Chính là thế này, em cảm thấy thể chất của em quá kém và sức chịu đựng của em không tốt, cho nên muốn hỏi cô giáo một chút, có phương pháp nào để thay đổi không?"
Nghe vậy, Mục Kiếm Linh nhướng mày nói: “Giờ em mới nhận ra sao?”
Quý Dữu cười ha hả nịnh nọt nói: "Vẫn là cô giáo có con mắt tinh tường, sớm phát hiện ra khuyết điểm của em, chỉ là không biết, cô có đề nghị gì hay không..."
Mục Kiếm Linh liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Tôi không có lời khuyên gì, nhưng tôi có một ý kiến khiêm tốn: hãy nhân đôi quá trình luyện tập hiện tại của em.”
Quý Dữu: "..."
Mục Kiếm Linh nói: "Như thế nào? Em không tin sao?"
Quý Dữu vẻ mặt đau khổ nói: "Không dám...Không dám..."
Mục Kiếm Linh tức giận nói: "Muốn tìm đường tắt? Bớt mơ mộng đi, con đường duy nhất có thể đi chính là chăm chỉ luyện tập. Được rồi, tôi cúp máy đây."
Bíp bíp.
Liên lạc đã bị ngắt kết nối.
Quý Dữu cảm thấy nội tâm đắng chát.
Kỳ thật cô cũng không muốn tìm đường tắt, cô chỉ muốn hỏi ý kiến của giáo viên Mục Kiếm Linh, xem có cách nào tập luyện phù hợp với đặc điểm thể chất của cô hay không.
Hiện tại nhận được đáp án, Quý Dữu có chút thất vọng, nhanh chóng thu hồi tinh thần, cẩn thận sắp xếp trận chiến hôm nay, còn nghiêm túc ghi chép lại trận chiến, sau đó mới dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đây cũng là thói quen mới của cô.
Ghi lại mọi trận chiến của mình bằng văn bản để cải thiện sức mạnh chiến đấu của bản thân.
Làm xong tất cả những điều này, Quý Dữu đi ngủ đúng giờ.
Ngày hôm sau.
Quý Dữu dậy sớm nửa tiếng, sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô lập tức mặc áo lót nhỏ, bắt đầu chạy vòng quanh con đường chính của ký túc xá.
Trước đây cô chỉ chạy được 2 vòng, bởi vì cô đã rèn luyện qua nên cô chỉ mất 30 phút để chạy 2 vòng, nhưng bây giờ cô phải tăng gấp đôi chạy 4 vòng, đương nhiên cô phải bắt đầu chạy sớm hơn 30 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-350-khieu-khich.html.]
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
.......
Quý Dữu nghiêm túc thực hiện từng bước, không dám có bất kỳ ý tứ qua loa lấy lệ, cô biết rất rõ mình không có tư cách lười biếng dùng mánh lới, cô không thể lùi ra phía sau nửa bước, cô chỉ có thể tiến về phía trước, tiến về phía trước và lại tiến về phía trước. ...
Khi sương mù đen dần tan đi và tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, Quý Dữu đã hoàn thành hai vòng. Sau đó, khi bắt đầu chạy vòng thứ ba, các học sinh khác dần xuất hiện trên con đường chính trong khu ký túc xá.
Người đầu tiên đứng mũi chịu sào chính là Thịnh Thanh Nham đang ngáp dài và bất đắc dĩ, khi nhìn thấy Quý Dữu đang mặc một chiếc áo lót nhỏ và quấn khăn trên vai để lau mồ hôi, liền tức giận nói: “Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, sao hôm nay cậu chạy sớm vậy a?"
Quý Dữu gật đầu nói: "Ừ." [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]
Thịnh Thanh Nham lập tức nhảy dựng lên: "Sao cậu đột nhiên chạy sớm như vậy? Cậu có biết bộ dạng cậu như vậy sẽ hại c.h.ế.t người khác hay không a?"
Quý Dữu mặt không biểu tình: “Không biết được.”
Thịnh Thanh Nham nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Tớ mặc kệ cậu phải chạy bao nhiêu vòng, nhưng cậu không được phép nói với ông nội tớ… nếu không cậu sẽ phải chịu sự tức giận của tiểu khả ái a...... "
Việc tăng đột ngột thời gian chạy và số vòng là do cô tự quyết định và là chuyện riêng tư của cô, thực sự không cần thiết phải lôi kéo người khác. Quý Dữu gật đầu: "Ừ."
Lúc này Thịnh Thanh Nham từ tức giận chuyển sang vui mừng: “Cậu biết thức thời thì tốt…”
Quý Dữu không nói thêm gì với cậu ta, cứ đều đều chạy theo tần suất chạy của mình.
Chẳng bao lâu, Thịnh Thanh Nham cũng tham gia đội ngũ chạy bộ.
Ngoài Thịnh Thanh Nham, nhóm thứ hai gia nhập là một nhóm năm nữ sinh, tất cả đều cao gầy, eo thon và đôi chân dài, Quý Dữu nhìn vào đôi chân dài cao hơn 1m8 của bọn họ, răng sau của cô lại đau nhức:
Sự ghen tị thuần túy.
Các nữ sinh do Trần Nghiên dẫn đầu tăng tốc và đuổi kịp Quý Dữu.
Trần Nghiên mỉm cười và chào: "Chào buổi sáng, bạn học Quý Dữu."
Quý Dữu cũng mỉm cười và nói: "Chào buổi sáng, bạn học Trần Nghiên."
Sau đó, các nữ sinh khác cũng lần lượt chào hỏi Quý Dữu, bầu không khí rất hòa thuận. Những sinh viên tự tài trợ ban đầu bị buộc phải thức dậy và chạy bộ, đầy mình oán hận, có thể đã nhận ra việc chạy bộ không khó sau khi kiên trì một thời gian, họ có thể dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt cũng như cải thiện thể lực, bởi vậy, dần dần có hứng thú với việc chạy bộ, cũng không hề có chút oán giận nào cả.
Ngược lại, mọi người cùng nhau chạy bộ mỗi ngày, điều này thực sự giúp tăng cường mối quan hệ giữa các bạn học cùng lớp.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người tách ra. Ngay lúc Quý Dữu đang định nhấc chân lên và tiếp tục chạy với tốc độ như cũ thì một giọng nói rất khó nghe đột nhiên vang lên từ phía sau:
“Một tên cặn bã yếu ớt, dựa vào thủ đoạn lén lút đạo văn của người khác để nhập học, sau khi bị nhà trường phát hiện bị đuổi ra ngoài, không chịu bỏ cuộc, vay vốn đi học, hiện tại còn thật sự coi mình là gốc hành sao? "
Những lời này vừa nói ra.
Bước chân của Quý Dữu đột nhiên dừng lại.
Nữ sinh lên tiếng nhìn thấy động tác của Quý Dữu, biết đã đ.â.m trúng điểm đau của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý: “Chẳng lẽ, tôi nói không đúng sao?”
Vẻ mặt của Trần Nghiên đã thay đổi: "Lâm Nhạc Nhạc, bạn đã đi quá xa rồi."
Lâm Nhạc Nhạc liếc nhìn Trần Nghiên, nói một cách thờ ơ: "Trần Nghiên, bạn là ai? Thực sự coi mình là lão đại của lớp tự tài trợ rồi sao? Tôi không nói chuyện với bạn, cũng không muốn để ý bạn, thức thời một chút liền ngậm miệng a.”
Khuôn mặt của Trần Nghiên tối sầm lại sau khi nghe xong, các nữ sinh phía sau cô cũng cau mày ngay lập tức.
Ngay khi Trần Nghiên định nói, một bàn tay đột nhiên đưa ra ngăn cô lại, cô nhìn lên, phát hiện ra là bạn học Quý Dữu. Vì vậy, Trần Nghiên không nói gì nữa mà lùi lại một bước.
Lúc này, Quý Dữu trên mặt không có biểu tình, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cô nhìn nữ sinh tên Lâm Nhạc Nhạc, nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Lâm Nhạc Nhạc?"