Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 355: Chị Tin Tưởng Em
Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:17:53
Lượt xem: 14
Giọng điệu của Quý Dữu khẳng định chắc chắn, câu nói này cũng xua tan sự lo lắng và bất an của Tiểu Dữu, Tiểu Dữu ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn vào nguồn sáng duy nhất trong không gian tĩnh mịch, đó chính là nguồn sáng tinh thần của Quý Dữu.
Mỗi ngày, khi nguồn sáng này sáng lên, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của Tiểu Dữu, cô ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Quý Dữu nói: "Tiểu Dữu, chúng ta sẽ sớm đối đầu trực diện với Từ Tư Vũ, vì vậy chúng ta phải dốc toàn lực, tuyệt đối không thể xem nhẹ, về mặt chiến lược, chúng ta có thể coi thường kẻ thù, nhưng về mặt chiến thuật, chúng ta phải chú ý đến kẻ thù."
Tiểu Dữu dùng sức gật đầu: "Ừ."
Quý Dữu nói: "Cho nên, lần này đánh vào mặt Từ Tư Vũ, em là người chủ đạo"
Khi Tiểu Dữu đang định gật đầu, cô ấy đột nhiên hét lên: "A??? Chị ơi!"
Quý Dữu nhếch khóe miệng cười nói: "Em nghe không lầm, em sẽ chủ đạo thiết kế sản phẩm, chị chỉ hỗ trợ em."
Tiểu Dữu hoảng sợ nói: "Nhưng... nhưng em... em có thể làm được không?"
Quý Dữu nghe vậy, cau mày, cao giọng nói: "Vớ vẩn! Chị làm được, sao em không thể làm được hả? Em sẽ là nhân vật lớn trong tương lai của ngành tài liệu! Em chính là nhân vật có quyền lực nhất, tương lai sẽ dẫn dắt ngành tài liệu phát triển và lớn mạnh! Em không làm được, thì ai sẽ làm được?
Khi Quý Dữu nói xong một tràng lời tăng bốc, mặt Tiểu Dữu lập tức đỏ bừng: "Chị... em... em cũng không có lợi hại như chị nói như vậy a."
Quý Dữu ậm ừ: “Chị nói em lợi hại, em chính là lợi hại, trong môn học hệ tài liệu chính xác là chị không bằng em, nếu không, sao mỗi lần học bổ túc chị đều phải nghe theo em, nếu không có em, bài tập của chị chắc chắn sẽ bị lão già Diệp Hoằng gửi trả trở về.
Nhắc đến lão giáo sư Diệp Hoằng, nhướu răng của Quý Dữu lại nhói đau.
Lão già này mỗi ngày ăn no rồi không có việc gì làm, sau khi bài tập lần thứ nhất bị trả về, Quý Dữu thường xuyên bị ông già này phê bình làm cái gì cũng sai, hơn nữa, ông ấy chỉ có mấy câu nói đi nói lại:
"Bài tập về nhà của bạn không có gì nổi bật."
" Bài tập về nhà của bạn không có chút tiến bộ nào."
"Bài tập về nhà của bạn là không dùng được. "
" Bài tập về nhà của bạn không có chút sáng tạo cái mới."
.......
Mỗi lần nhìn thấy lời bình luận của ông ấy, Quý Dữu đều tức giận, có lúc muốn chạy tới mắng thẳng mặt vào lão già Diệp Hoằng, hỏi ông ấy muốn gì?
Điều khó chịu hơn nữa là, sau khi Quý Dữu nộp bài tập và bị phê bình một trận, giáo sư già mỗi lần chấm bài tập đều phải thêm một câu: [Đề nghị làm lại.]
Quý Dữu ban đầu không coi trọng câu này.
Sau đó--
Hai ngày sau, cô nộp bài tập mới, sau khi chấm điểm, vị giáo sư già bổ sung thêm một câu hỏi tiếp theo: Khi nào em định nộp bài tập làm lại?
Quý Dữu: "???"
Gì ?
Chỉ đề nghị làm lại, nhưng cô cũng không nhất định muốn làm lại nha.
Quý Dữu ôm lấy một tia may mắn, không có nộp.
Sau đó--
Bài tập mới của cô bị đánh giá không tốt.
Trả thù!
Trả thù công khai!
Bài tập về nhà của cô rõ ràng không có cái gì sai, vậy tại sao cô lại bị đánh giá không tốt? Quý Dữu suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc chắn là do cô chưa nộp bài tập làm lại, nên cô không còn cách nào khác là phải hợp lực với Tiểu Dữu để chỉnh sửa bài tập lại một lần nữa và nộp đi.
Lão già Diệp Hoằng nhận được bài tập làm lại nên đổi đánh giá không tốt thành đánh giá trung bình, sau đó kèm theo một đề nghị mới: [Đề nghị làm lại.]
Quý Dữu cảm thấy đau răng khi nhìn thấy dòng chữ 'đề nghị làm lại'.
May mắn, Quý Dữu không đơn độc, cô còn có Tiểu Dữu giúp đỡ, hai bộ não cùng suy nghĩ và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn do lão già Diệp Hoằng tạo ra.
Lần này, sự hiểu biết của Tiểu Dữu về chuyên ngành tài liệu cũng ngày càng sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-355-chi-tin-tuong-em.html.]
Lão già Diệp Hoằng lướt qua không đề cập tới.
Quý Dữu nói: "Tiểu Dữu, em nhất định phải tin tưởng vào chính mình, em có biết lần này, vì sao chị lại để em làm chủ đạo tài liệu thiết kế không?"
Tiểu Dữu đỏ mặt, thấp giọng nói: "Em biết."
Dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái có chút run rẩy nói: "Em... Em đã tưởng tượng ra một cuộc thi đấu trực diện với Từ Tư Vũ trong vô số ngày đêm, đồng thời muốn đường đường chính chính nói cho tất cả mọi người biết em không có đạo văn, em......."
Quý Dữu kiên nhẫn lắng nghe và mỉm cười nói: "Đúng, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó." Ngay khi sở hữu được cơ thể này và biết được sự thật về cái c.h.ế.t của Tiểu Dữu, Quý Dữu đã vô số lần ảo tưởng đến một ngày công khai khiêu chiến Từ Tư Vũ, để nguyên chủ chứng kiến cảnh tượng này, nói cho cô ấy biết, từ bỏ sinh mạng một cách dễ dàng là sai lầm, chỉ cần cố gắng thử bước ra bước đầu tiên, nhất định sẽ có thể vượt qua trở ngại tưởng chừng như không thể vượt qua.
Bây giờ--
Quý Dữu rất vui vì cô không chỉ có thể khiêu chiến Từ Tư Vũ mà còn có thể hợp lực với Tiểu Dữu khiêu chiến cô ta.
...........
Tiểu Dữu ngẩng đầu nhìn nguồn sáng duy nhất trong không gian tĩnh mịch, lúc này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt dịu dàng từ nguồn sáng, xuyên qua bóng tối và hàng rào không gian, nhẹ nhàng chăm chú nhìn cô, khích lệ bản thân cô.
Thật ôn nhu.
Thật ấm áp.
Tiểu Dữu lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: "Chị yên tâm! Em nhất định sẽ đánh bại cô ta!"
Đột nhiên--
Tiểu Dữu nghe thấy tiếng vỗ tay từ bên ngoài không gian tĩnh mịch, rất lớn tiếng, rất vang dội, mỗi lần như vậy, đều va mạnh vào trái tim nhạy cảm của cô và khích lệ cho tâm hồn của cô.
Cô ấy mỉm cười.
Tiểu Dữu hơi mím môi, lớn tiếng nói: "Không chỉ lần này em muốn đánh bại Từ Tư Vũ! Về sau mỗi một lần em đều muốn đánh bại cô ta! Em sẽ không để cô ta có cơ hội nói xấu em nữa. Tương lai em muốn trở thành một nhân vật vĩ đại của ngành tài liệu. Trở thành nhân vật không thể thiếu trong cột mốc quan trọng của ngành tài liệu!"
"Bốp bốp bốp..."
Quý Dữu vừa cuồng nhiệt vỗ tay, vừa dùng sức gật đầu: "Chị tin tưởng em.”
Sau khi Tiểu Dữu đưa ra lời tuyên bố hùng hồn, cô ấy đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ: "Chị... chị... trở thành nhân vật lớn trong tương lai của ngành tài liệu này, về sau chúng ta không cần phải thường xuyên nói được không?"
Thật xấu hổ khi nói chuyện đó thường xuyên.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Rất xấu hổ a.
Ừm.
Không sai.
Chính là như vậy.
Tiểu Dữu nói thầm trong lòng.
Kết quả Quý Dữu nghe vậy, cười lớn, lớn tiếng nói: "Tiểu Dữu, em cái gì cũng tốt, nhưng chỉ là da mặt quá mỏng có biết không? Ra ngoài lăn lộn, nhất định phải có da mặt dày a."
"Nếu có da mặt dày, có thể ăn tất cả."
"Hiểu không?"
Tiểu Dữu: "..."
Cô ấy không hiểu.
Quý Dữu xua tay và nói thẳng: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, Tiểu Dữu từ nay sẽ là nhân vật lớn trong ngành vật liệu! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ nỗ lực cống hiến cho con đường trở thành nhân vật lớn."
Nói xong, Quý Dữu truyền tài liệu mà Tạ Linh Chi truyền cho cô qua thế giới tinh thần cho Tiểu Dữu.
Truyền những thứ này cho Tiểu Dữu cực kỳ tiêu hao ngưỡng sức mạnh tinh thần, Quý Dữu vừa truyền xong, tầm nhìn của cô đột nhiên tối sầm lại, cơ thể cô cũng hơi lung lay, cô nhanh chóng ổn định lại cơ thể, sau khi ăn một viên đường đậu, cô mới ổn định lại một chút.
Nhưng mối liên hệ của cô với Tiểu Dữu cũng ngay lập tức bị cắt đứt.
Nhìn thấy nguồn sáng duy nhất biến mất trong không gian tĩnh mịch, đột nhiên Tiểu Dữu không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào tư liệu ảo trong tay, nhìn nó một cách nghiêm túc và cẩn thận.