Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 377: Không Kém Chút Nào
Cập nhật lúc: 2024-10-11 22:07:15
Lượt xem: 6
Cả hội trường đều im lặng, không ai muốn quấy rầy cảnh tượng trước mắt. Hơn nữa, thật đáng kinh ngạc, khi một số học sinh mới đi vào, đặc biệt đã được yêu cầu không được gây ra bất kỳ tiếng động nào khi bước vào, cho nên khi đi vào, họ phải cố gắng giữ im lặng khi ngồi xuống và không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền các giáo sư...
Các học sinh rất ngoan ngoãn và ngồi im lặng.
1 phút.
2 phút.
3 phút.
.........
Mỗi một động tác của ba người trên sân khấu đều lọt vào tầm mắt của mọi người, nhưng bởi vì có thể đồng thời quan sát ba người xử lý tài liệu nên điều này gây ra rắc rối lớn trong việc lựa chọn phải xem người nào là rất khó khăn.
Chọn ai?
Một đôi mắt không thể nhìn ba nơi cùng một lúc.
Điều này thật khó chịu.
Điều này thực sự khó chịu.
Giáo sư Diệp Hoằng có những kỹ thuật và kinh nghiệm tinh vi. Xem ông ấy làm điều đó giống như xem một màn trình diễn hoành tráng trong sách giáo khoa. Chỉ cần xem kỹ, chắc chắn sẽ được lợi rất nhiều.
Giáo sư Tương Ngọc Lan thì sao? Kỹ thuật của cô ấy cũng rất thành thạo, khéo léo và nhẹ nhàng. Khi xử lý tài liệu, cô ấy không tuân theo thói quen, thỉnh thoảng cô ấy sử dụng một số thủ thuật và phương pháp bất ngờ... Mỗi khi cô ấy giơ tay, mọi người đều cảm thấy họ không chỉ có nhìn đã mắt, mà còn nhận được rất nhiều cảm hứng.
Còn Quý Dữu ở đâu? Cô học sinh năm nhất này, dưới sự tấn công của hai nhân vật lớn, động tác của cô ấy chuẩn mực, có năng lực và thanh lịch... Có sự nghiêm cẩn của giáo sư Diệp Hoằng, cũng có không theo khuôn mẫu của giáo sư Tương Ngọc Lan........Nếu không phải mọi người đều biết cô ấy chỉ là học sinh năm nhất, mới 18 tuổi thì có lẽ nhiều người có mặt tại hội trường sẽ nghi ngờ người này là nhân vật lớn đang ẩn núp a?
Có thể nói có ba phong cách khác nhau, mỗi phong cách đều có những điểm nổi bật và tư duy, kỹ thuật riêng.
Cảnh tượng này——
Đó thực sự là một cuộc chiến giữa các vị thần tiên, khiến mọi người phải vỗ tay tán thưởng.
Trong lúc nhất thời, khi mọi người nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, họ không còn vẻ khinh thường và trêu chọc nữa, nhân vật như vậy, thiên phú như vậy, người ta hành động ngông cuồng cũng thật là quá bình thường.
Thực lực!
Dù có ồn ào và cường điệu đến đâu thì cuối cùng chỉ có thực lực mới có thể thuyết phục được tất cả mọi người.
Dưới sân khấu.
Khán giả không ai nói một lời, nhưng trên tay mọi người đều liên tục chuyển động không ngừng, quay màn hình, gọi điện cho bạn bè, ghi chép...
Nói chung là rất bận.
Sau đó--
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Một số người trong khán phòng vô tình nhìn lên và đột nhiên phát hiện ra, hội trường vốn trống rỗng đã bắt đầu chật kín người từ lúc nào đó không hay, không chỉ phía trên, phía dưới, bên trái, bên phải và xung quanh họ—gần, xa, và trong các góc...
Như thể chỉ trong chốc lát, hội trường vốn trống rỗng đã chật kín rất nhiều người. Nhìn thoáng qua, thật khó để đếm được có bao nhiêu người. Tất cả những gì có thể nhìn thấy là đầy những cái đầu.
Hít--
Đây là ngồi đầy hết rồi sao?
Không hẳn, vẫn còn một số góc xa chưa có người ngồi.
Nhưng điều này đủ gây sốc, phải biết là hội trường này có thể chứa tới 50.000 người cùng một lúc và hiện tại tỷ lệ tham dự đã lên tới ít nhất là 95%!
Đáng sợ.
Thực sự đáng sợ.
Cảnh tượng này không được Quý Dữu, người đang cẩn thận xử lý tài liệu trên sân khấu, cũng không được giáo sư Diệp Hoằng, hay giáo sư Tương Ngọc Lan phát hiện ra, đương nhiên, cho dù ba người họ phát hiện ra, tuyệt đối cũng sẽ không quan tâm tới.
Bỗng nhiên--
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-377-khong-kem-chut-nao.html.]
Mọi người chú ý tới giáo sư Diệp Hoằng dừng lại, chỉ là lông mày ông nhíu lại, như thể ông không hài lòng với kết quả này lắm.
Ngay sau đó.
Giáo sư Tương Ngọc Lan cũng dừng lại. Trên mặt cô ngược lại không thấy gì, cũng chỉ đặt tuyết tân đã được xử lý tốt sang một bên.
Tiếp đó--
Ước chừng một phút sau, Quý Dữu cũng dừng lại, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại, tựa hồ rất không hài lòng với tài liệu mình đang xử lý.
Hả?
Đây là phát sinh cái gì vậy?
Mọi người đều tò mò.
Sau đó, không để mọi người đợi lâu, giáo sư Diệp Hoằng nói với ba học sinh phụ trách kiểm tra: "Mỗi người kiểm tra một cái, kiểm tra kết quả càng sớm càng tốt." Đối mặt với những tài liệu này cả đời, đương nhiên giáo sư Diệp Hoằng biết đại khái những dữ liệu mà ông tạo ra không cần đặc biệt kiểm tra.
Sở dĩ ông nói như vậy, là bởi vì ông biết tất cả khán giả đều đang chờ đợi kết quả.
Khương Đồng, Hạ Đông và Thạch Âm, càng không dám bất cẩn, bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc. Ba người họ đều là học sinh hệ tài liệu, may mắn được đứng trên sân khấu và theo dõi màn trình diễn của nhân vật lớn ở cự ly gần. Tất nhiên, họ rất trân quý cái cơ hội khó có được này, tất cả khán giả đang theo dõi ở hội trường, đến thở mạnh cũng không dám. Bây giờ, thành phẩm đã có, ba người hào hứng lấy mỗi người một phần và đem đi kiểm tra.
Tích tắc ~
Tích tắc ~
Tích tắc ~
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Lần này, bởi vì có chút căng thẳng nên ba người dành thời gian làm bài kiểm tra, so với bình thường tốn hết một nửa, kết quả kiểm tra sẽ có sau khoảng ba phút.
Giáo sư Diệp Hoằng: Tỷ lệ sử dụng hiệu quả là 85%.
Giáo sư Tương Ngọc Lan: Tỷ lệ sử dụng hiệu quả là 55%.
Quý Dữu: Tỷ lệ sử dụng hiệu quả: 70%.
Mọi người: "!!!"
Khi kết quả được đưa ra, hầu như tất cả mọi người đều không thể tin được, tài liệu mà Quý Dữu xử lý còn tốt hơn giáo sư Tương Ngọc Lan, làm sao điều này có thể xảy ra? Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Khán giả không hiểu, giáo sư Tương Ngọc Lan khẽ mỉm cười, chủ động giải thích: “Vừa rồi tôi xử lý có chút sai lệch, dẫn đến kết quả này.”
"A? Tương giáo sư cũng có thể phạm sai lầm?"
"Tôi đang bị ảo giác à? Có chuyện gì thực sự không ổn à?
"Kỳ thực vừa rồi tôi phát hiện, nhưng là có chút không xác định, không nghĩ tới là sự thật."
..........
Toàn trường đang bàn tán xôn xao, Tương Ngọc Lan nhìn khán giả mỉm cười nói: “Giáo sư mắc lỗi cũng là chuyện bình thường, ai mà không mắc lỗi chứ, mấu chốt là tìm ra nguyên nhân sai sót và kịp thời sửa chữa. Chúng ta làm nghiên cứu, không sợ thất bại nhất, chỉ có thất bại vô số lần mới có thể khám phá ra chân lý.”
"Nói rất đúng." Diệp Hoằng nói: "Khi nghiên cứu, việc đầu tiên phải làm chính là chuẩn bị cho mình cách đối mặt sau thất bại? Đây là bước đầu tiên, chỉ sau khi vượt qua bước này, ngươi mới có thể nhìn rõ chính mình." "
Đương nhiên Quý Dữu sẽ không nói gì khi hai nhân vật lớn đang nói chuyện, bởi vì bây giờ cô thực sự chỉ là một con tôm nhỏ không có cơ hội nói chuyện nha. Bất quá, Quý Dữu cũng không muốn cướp đi danh tiếng của hai giáo sư.
Khán giả dưới sân khấu nhao nhao gật đầu, sau khi nghe hai giáo sư phát biểu.
Bầu không khí trong toàn bộ hội trường, dù là hàng ghế khán giả hay vài người trên sân khấu, đều rất hài hòa, không khí hòa thuận và vui vẻ lan tỏa khắp nơi...
Đột nhiên--
Một nhóm khoảng chục người bước vào hội trường, khi nhìn thấy Quý Dữu đứng trên sân khấu, sắc mặt của những người này trở nên có chút khó coi.
Sau đó, khoảng hơn chục người vừa bước vào, đều không có ý định giữ thái độ kiêm tốn. Nhóm người sải bước thẳng về phía sân khấu. Trong số đó, một nam sinh vóc dáng cao lớn đột nhiên lớn tiếng nói: "Quý Dữu, bây giờ tôi muốn khiêu chiến cậu, cậu có dám nhận không?"