Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu bị thao túng - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-07 12:32:48
Lượt xem: 2,300

Hứa Mục Chu bỏ rơi tôi đang bị sốt vì bệnh ở ngoại ô chỉ vì muốn cùng mối tình đầu của hắn ngắm biển.

 

Hắn đã dành sáu năm để dạy tôi tự lo cho bản thân, nhưng lại nói với mối tình đầu của hắn rằng chị ta xứng đáng được cả thế giới cưng chiều.

 

Vì thế, tôi thật sự không cần hắn nữa.

 

1

 

Lâm Diên hưng phấn hét lớn trong điện thoại: “Hứa Mục Chu, anh có nghe thấy tiếng sóng biển không?”

 

Sắc mặt Hứa Mục Chu thay đổi, hắn đạp mạnh phanh xe.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“A Diên, em ở đâu?”

 

Lâm Diên cười khẽ: “Vốn dĩ tâm trạng em rất không tốt, nhưng đi tới bờ biển lại cảm nhận được sự bình thản đã lâu không có. Hứa Mục Chu, buổi tối biển rộng thật tối, em cũng hơi sợ, nhưng chân giẫm lên cát khiến em thấy rất kiên định, nước biển thật lạnh, em cũng hơi lạnh!”

 

“Lạnh? Vậy anh dẫn em đi ăn lẩu được không? Nhà hàng chỗ em nói lòng bò rất ngon!” Giọng Hứa Mục Chu rất ổn, nhưng tay cầm di động của hắn lại run rẩy.

 

Cuối cùng hắn cũng tìm thấy chấm đỏ nhấp nháy trên điện thoại, là định vị của Lâm Diên. Hắn muốn quay đầu xe, tôi liền đè tay hắn lại. Lúc này Hứa Mục Chu mới nhớ ra trong xe còn có tôi.

 

Bởi vì bị tôi ngăn cản, sắc mặt của hắn có chút khó coi, ánh mắt theo bản năng trở nên hung dữ. Tôi bất lực cười một tiếng, ấn chế độ im lặng trên giao diện trò chuyện.

 

“Cho tôi xuống xe trước, tôi còn phải đi bệnh viện!”

 

Tôi bị sốt, 38 độ 9.

 

Bạn bè tụ họp, chúng tôi rời đi sớm, là vì đưa tôi đi bệnh viện. Nhưng chỉ một cú điện thoại của Lâm Diên đã khiến Hứa Mục Chu quên mất sự tồn tại của tôi.

 

Hứa Mục Chu khó xử: “Miểu Miểu, anh... A Diên, cô ấy...”

 

Tôi biết Hứa Mục Chu muốn nói gì. Đơn giản là tình huống của Lâm Diên khẩn cấp hơn. Chị ta cần hắn hơn. Còn tôi chẳng qua chỉ phát sốt do bị bệnh, cũng không phải trẻ con, chẳng lẽ không thể tự mình xử lý?

 

Không đợi hắn nói hết lời, tôi hiểu ý gật gật đầu: “Tôi hiểu, anh đi tìm cô ấy đi, tôi tự mình đi bệnh viện!”

 

Nói xong tôi xuống xe. Tôi nhìn chiếc xe im lặng đứng tại chỗ năm giây, sau đó quay đầu xe, chạy như bay rời đi.

 

2

 

Lâm Diên là mối tình đầu của Hứa Mục Chu.

 

Thời đại học để theo đuổi được chị ta, Hứa Mục Chu dị ứng xoài cố gắng ăn hẳn một hộp. Nhưng đến cuối cùng, Lâm Diên vẫn vì lựa chọn tốt hơn mà vứt bỏ hắn. Điều này khiến Hứa Mục Chu rơi vào tình trạng tự khinh bỉ bản thân và tự ti.

 

Tôi không phải là người cứu rỗi hắn. Khi tôi gặp hắn, hắn đã thoát khỏi nỗi đau thất tình. Lúc đó hắn tự tin thành thục, ổn trọng chững chạc.

 

Hắn từng là người hướng dẫn cuộc sống của tôi. Hắn đã làm cho tôi tốt hơn, nhưng không phải theo cách tôi thích.

 

Hai năm trước, Lâm Diên lại đột nhiên xuất hiện.

 

Cái mà chị ta gọi là lựa chọn tốt hơn, không chỉ chệch khỏi quỹ đạo mà còn bạo hành chị ta. Lâm Diên trầm cảm, trầm cảm nặng. Hứa Mục Chu là bác sĩ tâm lý của chị ta.

 

Hắn nói hắn đã sớm buông bỏ, hiện tại Lâm Diên đối với hắn mà nói chỉ là bệnh nhân. Lúc đầu thì vậy. Cho đến khi Lâm Diên không trả tiền nữa. Cho đến đêm đó Hứa Mục Chu âu yếm nói với chị ta: “Em xứng đáng được cả thế giới cưng chiều!”

 

3

 

Hôm nay là sinh nhật bạn Hứa Mục Chu.

 

Để giải trí, họ tìm một nông trang ở ngoại ô thành phố. Môi trường thực sự tốt và các lựa chọn giải trí khá hoàn hảo. Chỉ là địa điểm hơi xa và trái đường nên mười phút trôi qua, phần mềm gọi xe vẫn không có ai nhận đơn của tôi. Còn tôi, vì phát sốt mà đứng không vững nữa.

 

Tôi ngồi xổm bên lề đường, do dự có nên gọi cấp cứu hay không. Đột nhiên một chiếc xe từ xa chạy tới.

 

“Giang Tri Miểu? Sao em lại ở đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-bi-thao-tung/1.html.]

 

Tôi híp mắt nhìn, hình như là bạn nối khố của Hứa Mục Chu.

 

“Tiết Nhượng?”

 

Anh ấy xuống xe đỡ tôi dậy: “Em sao vậy? Hứa Mục Chu đâu?”

 

Tôi không muốn công bố rộng rãi hành động của Hứa Mục Chu, chỉ khẩn cầu nói: “Có thể đưa tôi đi bệnh viện không?”

 

Tôi nói không chịu nổi không phải là nói dối. Vừa lên xe tôi liền choáng váng nhắm mắt lại.

 

Trong lúc hoảng hốt tôi nghe được Tiết Nhượng gọi điện thoại cho Hứa Mục Chu.

Anh ấy nói: “Cho dù cậu có việc, cho dù một giây sau Lâm Diên sẽ nhảy xuống biển tự sát, cậu gọi điện thoại cho chúng tôi, ai trong chúng tôi không thể đưa vợ cậu đi bệnh viện?”

 

“Nếu không phải tôi tạm thời rời đi, cô ấy ngất xỉu ở ven đường cũng không ai để ý. Cô ấy đương nhiên không phải trẻ con, nhưng cô quên đây là vùng ngoại ô, cô ấy có thể biến ra một chiếc xe sao? Hứa Mục Chu, cmn cô đúng là súc sinh! Mẹ kiếp!”

 

Tuy rằng hành vi của Hứa Mục Chu cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với tôi. Nhưng nghe thấy có người vì tôi ra mặt, tôi vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

 

Có thể là bởi vì tâm tình được thả lỏng, sau đó tôi ngủ thiếp đi.

 

Tỉnh dậy đã là nửa đêm. Trong điện thoại di động không có bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Hứa Mục Chu. Ngược lại Tiết Nhượng lại gửi cho tôi một tin nhắn: [Tôi, Tiết Nhượng, có việc đi trước, mời hộ lý cho em, tỉnh lại nhớ báo bình an.]

 

Vì thế tôi trả lời anh ấy: [Tỉnh rồi, không sao, cảm ơn anh!]

 

Suy nghĩ một chút, tôi lại bổ sung một câu: [Có thời gian mời anh ăn cơm!]

 

4

 

Sáng hôm sau tôi truyền dịch xong mới rời đi.

 

Xin nghỉ một ngày với công ty, đến văn phòng luật sư của bạn bè. Là cấp dưới của một người bạn tiếp đón tôi, anh ấy đưa đơn ly hôn cho tôi, cũng nói với tôi: “Nếu cần khởi kiện, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

 

Tôi nghĩ nó không cần thiết nhưng vẫn gật đầu nói tiếng cảm ơn.

 

Lúc tôi về đến nhà Hứa Mục Chu không có ở đây. Theo bài trí trong nhà thì có lẽ cả đêm nay hắn cũng không trở về. Tôi không gọi điện cho hắn, lấy vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Trong nhà này càng ngày càng ít dấu vết của tôi. Giày trong tủ giày chỉ còn lại ba đôi, quần áo trong tủ quần áo cũng chỉ có mùa này. Phòng làm việc tôi đã dọn sạch. Tuần trước, tôi đã chuyển toàn bộ máy tính, tài liệu đến nhà mới. Những đồ dùng sinh hoạt khác, để đỡ tốn thời gian và công sức chuyển đi, nên tiêu hủy thì hơn.

 

Tôi đã đi tới đi lui tám lần và vứt bỏ mọi thứ. Chỉ dựng thẳng một cái vali ở phòng khách chờ Hứa Mục Chu.

 

Hắn về đến nhà lúc 6 giờ. Nhìn thấy hành lý, hắn sửng sốt: “Em đi công tác sao?”

 

Tôi nói: “Không, tôi sẽ chuyển đi!”

 

“Có ý gì?”

 

Tôi lấy giấy ly hôn ra: “Chúng ta ly hôn đi!”

 

Hứa Mục Chu dừng lại vài giây, hắn bực bội đẩy tôi ra: “Đừng làm loạn, cả đêm qua anh không ngủ, đã đủ mệt mỏi rồi!”

 

Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thản: “Không làm loạn, anh xem một chút đi, nếu như có chỗ nào không hài lòng, chúng ta thương lượng lại!”

 

“Em nói thật sao?”

 

“Đúng!”

 

Hứa Mục Chu cười khẩy: “Giang Tri Miểu, em đang uy h.i.ế.p anh sao? Một người trưởng thành không nên làm chuyện như vậy. Ly hôn? Rời nhà trốn đi? Em không phải trẻ con!”

 

Lời nói tương tự như vậy, tôi đã nghe qua quá nhiều lần. Lúc đầu là tự trách bảnt thân, sau đó là tức giận, đến bây giờ không còn gợn sóng.

 

Tôi kiên trì đưa đơn ly hôn cho hắn: “Anh xem đi, nếu như không có vấn đề gì, thì ký tên xuống dưới!”

Loading...