TÌNH YÊU CÁ NHIỆT ĐỚI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:11:41
Lượt xem: 2,677
2.
Ông Vương, "!!!"
Ông Vương, "Cô nói bé bé cái mồm thôi! Tôi sẽ bảo kế toán thanh toán cho cô ngay."
Tôi gật đầu đồng ý, rồi hỏi khi nào thì chuyển khoản.
Ông ta lại bắt đầu lề mề.
"Cô cũng biết công ty có quy định riêng, cái gì cũng phải làm theo quy trình, trước tết, trước tết tôi sẽ cố gắng thu xếp…"
Hiểu rồi, quy định của công ty chứ gì.
Tôi nói hét lên, "Gì cơ, anh sẽ ly hôn với vợ anh thật sao?"
Tên khốn này là chạn vương, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng bên ngoài, đây cũng không phải lần đầu ông ta nợ tiền công trình.
Bố tôi bảo, lần này đòi được tiền xong thì sẽ không hợp tác với ông ta nữa.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Ông Vương hoảng hốt, nhìn xung quanh.
Có vẻ như người nhà vợ ông ta cũng làm việc trong công ty.
Ông Vương vẫy tay ra hiệu như cần gạt nước, "Suỵt suỵt suỵt, cô đừng có mà nói lung tung."
Tôi vuốt tóc,"Khi nào thì chuyển khoản?"
Sếp Vương, "Hôm nay là thứ sáu rồi, tuần sau nhé!"
Tuần sau à? Không được rồi.
Tôi hắng giọng chuẩn bị hét lên lần nữa.
Sếp Vương cắn răng, "Tôi sẽ chuyển cho anh Chu ngay, tôi sẽ chuyển từ tài khoản cá nhân của tôi! Cô đừng hét nữa!"
Tôi nhắc nhở, "Luôn đê!!!"
Giọng bố tôi vang lên trong tai nghe.
"Con gái, đã nhận được không thiếu một đồng, rút lui đi!"
Nghe được câu này, tôi lập tức bỏ chạy.
Nói nhảm, không chạy nhanh, lúc đợi ông ta tỉnh ra thì tôi gặp rắc rối to.
Vừa ra khỏi cửa chính, tôi đụng vào một lồng n.g.ự.c cứng rắn.
Tôi xoa mũi ngẩng đầu lên.
Là… Lục Thời Dự.
Anh gần như không do dự, đưa tay gỡ khẩu trang của tôi.
Đừng mà!!!
Vì tiết kiệm thời gian nên tôi chỉ trang điểm nửa trên của khuôn mặt, còn bên dưới tôi vẫn để mặt mộc, hu hu hu.
Lục Thời Dự đen mặt.
"Biết ngay là em mà, Chu Tư Tư!"
Sao mắt anh tinh thế, tôi đi vào cùng một thang máy với mẹ mà bà ấy còn không nhận ra tôi.
Tôi lấy tay che nửa mặt dưới, giật lại khẩu trang rồi đeo lại.
Nhân tiện, lúc anh ta không chú ý, tôi lén lùi lại, định chuồn đi.
Ai ngờ Lục Thời Dư còn nhanh hơn cả tôi.
Anh dùng một tay kéo eo tôi... nhưng không kéo được, bởi vì bị cái bụng giả chắn mất.
Tôi, "Bụng bụng bụng bụng!"
Lần sau phải buộc lỏng hơn một chút mới được, lớp silicon của bụng giả cọ vào rốn tôi đau quá.
Lục Thời Dư khựng lại, anh chầm chậm nhìn xuống bụng tôi.
Sau đó đen mặt hỏi, "Mấy tháng rồi?"
Còn chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp, "Thôi không cần nói nữa, bụng to thế này, chắc cũng phải năm, sáu tháng gì đó rồi."
Ồ, sếp Lục thông minh quá đi.
"Bố đứa bé đâu?"
Nói về bố đứa bé thì…
Bên ngoài là cái bụng giả bằng silicon mua trên mạng, bên trong toàn là bông gòn.
Tôi phải tháo bông hai cái gối ở nhà rồi nhét vào mới được như thế này đấy.
"Anh ấy ở Tân..."
Chữ "Cương" chưa kịp nói ra, Lục Thời Dư lại cắt lời tôi.
"Không cần nói nữa tôi hiểu rồi."
"Chúng ta chia tay một năm, đứa bé này năm sáu tháng, vậy nên, chắc chắn đây là con của tôi."
Tôi, ???
Lục Thời Dư anh có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không?
Chúng ta đã không gặp nhau suốt một năm rồi.
Thầy dạy sinh mà biết chắc phải thất vọng lắm đây.
"Châu Tư Tư, tôi là bố đứa bé đúng không?"
Tôi cười gượng hai tiếng, qua loa đáp, "Anh nghĩ thế nào cũng được."
Lục Thời Dư rất hứng thú.
Anh chỉnh lại cổ áo, ho nhẹ một tiếng, "Vì em cố ý đến tìm tôi để hàn gắn mối quan hệ, vậy thì tôi miễn cưỡng cho em một cơ hội vậy."
"Nhưng, thứ dễ dàng có được thì sẽ không được trân trọng."
"Nhân lúc cục dân chính còn chưa đóng cửa, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Tôi, ???
Lúc yêu nhau, anh lạnh lùng chẳng khác nào con cá đông lạnh.
Sao bây giờ lại mê muội vì tình yêu thế này?
Không đúng.
Chẳng lẽ...
Anh ấy cần một đứa con để qua mặt người lớn trong nhà hay sao?
3.
Tôi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-ca-nhiet-doi/chuong-2.html.]
Tôi thăm dò hỏi, "Nhà anh cần một đứa trẻ con à?"
Anh nhìn cái bụng giả của tôi bằng ánh mắt u ám.
Trong ánh mắt có một cảm xúc khó hiểu.
Giọng anh ấy trầm trầm, "Thiếu cũng được."
Tôi, “???”
Lục Thời Dư đang đùa với tôi đấy à!
Thiếu con đến mức phải đến tìm tôi à.
Dù sao cũng từng yêu, tôi không dám nói lời khó nghe, cho anh một bậc thang đi xuống.
"Bố mẹ anh không để ý chuyện đứa bé này không phải con ruột của anh à?"
Lục Thời Dư trả lời không chút do dự, "Họ không phải là người cổ hủ."
"Hơn nữa, chuyện này không nên để họ biết, tôi sẽ không nói với họ."
Anh ấy lại nhìn vào bụng tôi.
Như sợ tôi không tin, anh lại bổ sung thêm một câu.
"Chỉ cần bụng em chui ra, chắc chắn là con ruột của tôi."
"Được lắm."
Tôi không nhịn được mở miệng chọc anh.
"Chia tay một năm, đứa con trong bụng tôi mới được năm tháng, anh nghĩ tôi mang thai Na Tra à?"
"Cẩn thận bị đổ vỏ đấy anh bạn!"
Lục Thời Dư nhíu mày, như thể muốn nói gì đó.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Cái gì cơ?"
"Ai là bố đứa trẻ?"
Tôi và Lục Thời Dư cùng quay đầu lại.
Là bố tôi.
Ông mặc một cái áo lông chồn, kẹp một cái túi ở nách.
Lúc này, ông nhìn tôi và Lục Thời Dư bằng ánh mắt khó hiểu.
Bỏ mẹ rồi, hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi.
Lỗi là do tôi, trong mắt bố, hình tượng của tôi quá tốt đẹp.
Ông luôn nghĩ con gái ông là một đứa bé ngoan chỉ biết đọc sách.
Trong nhận thức của ông, con gái ông chưa nắm tay trai bao giờ.
Nếu để ông biết tôi đã từng có ba mối tình, người đứng trước mặt tôi bây giờ lại còn là người yêu cũ của tôi…
Chắc chắn bố tôi sẽ phát đ i ê n!
Tôi đẩy Lục Thời Dư ra, khoác tay bố tôi.
"Anh ta bán bảo hiểm."
"Nên anh ta mới nói vậy, mỗi khách hàng đều là bố là mẹ của anh ta."
Bố tôi tỏ vẻ không hiểu nhưng vẫn rất tin tưởng.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lục Thời Dư đen xì.
Anh bước lên, "Thưa chú, cháu là..."
Tôi dẫm mạnh vào chân anh ta, hung dữ nói.
"Này, cái anh nhân viên bán bảo hiểm này, chúng tôi không mua bảo hiểm, mời anh biến đi ngay lập tức!"
Lục Thời Dư đành phải ngậm mồm lại.
Ai bảo ta có lỗi chứ.
Lúc lên xe, bố tôi còn dặn dò.
"Lần sau con đừng hung dữ như vậy, người ta kiếm ăn cũng không dễ dàng gì."
"Người ta đủ khổ rồi, gặp ai cũng phải coi người ta là bố là mẹ."
"Thời nay làm cái gì cũng khó khăn."
"Con gái phải học hành tử tế, sau này thi vào công chức."
Tôi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ bố luôn đúng, chuẩn bộ dáng áo bông nhỏ ngoan ngoãn của bố.
Lúc dừng đèn đỏ, bố hỏi tôi chiếc xe McLaren bên phải có ngầu không.
Ông nói, kể cả trong mơ ông cũng muốn có một chiếc xe như thế.
Rồi chủ chiếc McLaren mở cửa sổ, vẫy tay với chúng tôi.
Cửa sổ hé mở, góc nghiêng đẹp trai như ngôi sao hạng A của Lục Thời Dư hiện ra.
Anh nhìn lướt qua bố tôi, rồi lại nhìn về phía tôi.
Bố tôi vừa hạ cửa sổ xe vừa cảm thán.
"Lại là cậu chàng bán bảo hiểm kia!"
"Bán bảo hiểm kiếm được lắm tiền thật, còn mua được cả McLaren."
Tôi không dám nói với bố, chiếc này là chiếc xe rẻ nhất trong gara của Lục Thời Dư.
Trong mắt bố tôi tràn đầy quyết tâm.
"Con gái cứ chờ đi, bố nhất định sẽ cố gắng để cho con được ở trong biệt thự lớn!"
Gió lạnh thổi vù vù, tuyết rơi lả tả.
Lục Thời Dư cứ nhìn chằm chằm vào tôi, không nói gì.
Tôi lạnh muốn c h ế t, định đóng cửa sổ lại.
Lục Thời Dư đột nhiên đưa tay ra chặn lại
Gì vậy má, sao tay anh ấy dài thế?
Lục Thời Dư nghiến răng, "Ông ta chính là bố ruột của đứa bé sao?"
"Ngay cả biệt thự cũng không mua nổi, sao có thể cho mẹ con em cuộc sống tốt được chứ?"