TÌNH YÊU CÁ NHIỆT ĐỚI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:12:43
Lượt xem: 2,187
Anh nhíu mày hỏi, "Đứa bé đâu?"
Tôi bị hỏi đến ngu người, đứa bé nào?
Nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra cái bụng giả hôm qua, định mở miệng giải thích.
Sắc mặt Lục Thời Dư đột nhiên trầm xuống.
Giọng anh lạnh như băng, "Chỉ vì không muốn ở bên tôi nên em mới đi p h á t h a i à?"
Tôi ngớ người.
Trong đầu người này nghĩ cái gì vậy!
Một cơn gió lạnh thổi qua, biến những lời tôi định nói thành một cái hắt hơi.
"Hắt xì."
Lục Thời Dư không cảm xúc, anh cởi áo khoác ngoài quấn tôi thành một quả bóng.
"Vừa mới p h ẫ u t h u ậ t xong, không chịu ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, lại còn mặc ít thế này ra ngoài?"
"Mặt đất lạnh thế kia, em còn quỳ dưới đó lâu như vậy."
Anh ôm tôi lên, "Tôi đưa em đến b ệ n h v i ệ n kiểm tra! Nhỡ có di chứng gì thì còn kịp thời xử lý."
Tôi định nói trên người tôi dán đầy miếng dán giữ nhiệt, rất rất ổn.
Cũng định nói hôm qua chỉ là cái bụng giả mà thôi.
Nhưng không hiểu sao.
Lời đến miệng lại thành, "Lục Thời Dư, anh vẫn còn thích tôi đấy à?"
Cơ thể Lục Thời Dư cứng đờ, mím môi không chịu nói.
Nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng anh.
Tôi véo tai anh, trêu chọc.
"Sao tổng giám đốc Lục lại dễ xấu hổ thế này."
Lục Thời Dư thở dài, như chấp nhận số phận.
Anh nói với vẻ buông xuôi, "Đúng, vẫn còn thích em."
"Thích đến mức giả vờ không hiểu những lời nói của em, muốn làm bố của đứa bé trong bụng em."
"Tôi hiểu rõ em không còn thích tôi nữa, nhưng tôi cũng giả vờ không biết."
Lời nói của anh mang theo chút tự giễu.
"Nhưng phải làm sao đây, Chu Tư Tư, tôi vẫn rất thích em."
"Mỗi ngày mỗi ngày đều rất thích em."
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh nói những lời này.
Lúc yêu nhau, Lục Thời Dư luôn lạnh lùng, như kiểu tôi là người nợ tiền anh vậy.
Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không thích tôi.
Dù sao cũng là vì tôi mặt dày theo đuổi nên chúng tôi mới ở bên nhau.
Cực khổ theo đuổi anh một tháng, đời này tôi chưa từng mặt dày như vậy bao giờ.
Khi Lục Thời Dư đồng ý ở bên tôi, trên mặt anh ấy không hiện ra chút rung động nào.
Thậm chí anh còn không thèm nhấc mí mắt lên nhìn tôi.
Lúc đó trường đóng cửa, không ra ngoài được.
Vì vậy tôi gọi video cho anh.
Trong cuộc gọi video, tôi mạnh dạn hỏi anh.
"Lục Thời Dư, anh có muốn ở bên em không, nếu anh từ chối, từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa."
Anh chỉ nhẹ nhàng nói, "Được."
Tôi chưa kịp vui mừng, anh đã nói một câu khiến tôi nín bặt.
"Bạn gái, anh đang họp, nửa giờ nữa gọi lại nhé."
6.
Tôi và Lục Thời Dư ở bên nhau, thực ra phải cảm ơn giáo sư hướng dẫn của tôi.
Hồi năm nhất cao học, giáo sư nói có một công ty cần hướng dẫn kỹ thuật.
Ông hỏi ý kiến của chúng tôi, "Trong các em, ai có thời gian không?"
Các anh chị khóa trên nhanh chóng từ chối, chỉ còn lại mình tôi, thế là tôi thành người xui xẻo được chọn.
"Nhưng mà thí nghiệm của em vẫn chưa làm xong..."
"Không sao, thí nghiệm làm sau cũng được."
"Đúng vậy, em đang ở giai đoạn bế tắc, cứ thư giãn một chút đi."
"Chỉ một tháng thôi, công việc rất nhẹ nhàng, coi như nghỉ phép ấy mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-ca-nhiet-doi/chuong-4.html.]
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Các anh chị khóa trên không hề lừa tôi, công việc thực sự rất nhẹ nhàng.
Nhưng họ không nói cho tôi biết một điều là sếp của công ty này rất chó!
Là kiểu người tỉ mỉ, hay soi mói.
Là một người không có kiến thức cơ bản nhưng vẫn thích chỉ trỏ, làm rối tung mọi thứ lên.
Lại còn có thói quen thích hạ thấp người khác.
Nếu không phải công ty của họ có dự án hợp tác với trường tôi, chắc chắn trường tôi sẽ không bao giờ đề cử sinh viên đến đây.
Phòng thí nghiệm của chúng tôi, ngoài tôi ra, ai cũng biết được tính cách của thằng sếp khó chịu này, nên không ai muốn đến.
Chỉ có tôi, vì không chịu tìm hiểu tình hình nên mới bị mắc bẫy.
Phòng thí nghiệm của chúng tôi còn đổi tên nhóm chat thành, [Đếm ngược ngày Tư Tư thoát khỏi hố lửa XX ngày.]
Vì cảm thấy có lỗi, các anh chị khóa trên thay nhau gửi đồ ăn và trà sữa cho tôi.
Ngay cả giáo sư cũng bỏ tiền túi ra, mua tặng tôi hai ổ cứng di động.
Ngày hôm đó, thằng sếp khó chịu lại mỉa mai tôi.
"Học lên thạc sĩ thì có ích gì, cuối cùng vẫn phải đến đây làm việc cho tôi. Trợ cấp một tháng còn không bằng tiền một bữa ăn của tôi..."
Hai tuần tôi qua, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi trực tiếp nổi giận, mắng cho thằng sếp kia một trận.
Chắc là ông ta chưa từng thấy học viên cao học nổi đ i ê n, anh ta hoảng sợ đến mức trèo lên giá sách.
… Cao như vậy… cũng không biết anh ta leo lên kiểu gì nữa.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, anh ta vẫn ôm chặt cái điều hòa, không chịu đi xuống.
"Anh Lục, anh Lục, mau đến cứu em!"
"Anh Lục…"
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Bị một cô gái nhỏ dọa đến mức này cơ à…"
Tôi quay đầu nhìn người vừa bước vào…
Lập tức bị nhan sắc của người đó hấp dẫn.
Hơn nữa, chiều cao và thể hình của anh ấy cũng khiến tôi không thể rời mắt.
Lục Thời Dư nuốt lại những lời vừa nói, "Bắt nạt cô gái nhỏ, Cẩu Đình, cậu có còn là con người không?"
Cẩu Đình ngồi trên tủ sách run rẩy, suýt khóc.
"Anh Lục, anh rốt cuộc đứng về phía ai vậy!"
Hôm đó, Lục Thời Dư gọi Cẩu Đình ra ngoài, hai người nói chuyện riêng khoảng mười phút.
Sau khi quay lại, Cẩu Đình ủ rũ, chỉ hận không thể tránh xa tôi một nghìn mét.
Tôi nghĩ việc tôi nổi đ i ê n đã gây ra ám ảnh tâm lý cho anh ta.
Nhưng sau này tôi mới biết, chính người mà anh là gọi là anh Lục đấy đã tạo áp lực cho anh ta.
Ngoài biết ơn, tôi cũng thèm nhỏ dãi nhan sắc Lục Thời Dư.
Lần sau gặp anh ta tại công ty của Cẩu Đình, tôi dày mặt xin WeChat của anh.
Sau đó, bắt đầu một tháng theo đuổi tình yêu dài đằng đẵng.
Chúng tôi ở bên nhau cũng không lâu.
Ngày nào anh cũng bày ra vẻ mặt u ám, cá trong ngăn đá tủ lạnh ba tháng còn chẳng lạnh bằng gương mặt anh.
Ban đầu, tôi nghĩ tình cảm có thể từ từ vun đắp được.
Nhưng sau này, tôi cảm thấy tình cảm của mình không được đáp lại, nên lòng tôi cũng dần nguội lạnh.
Nhưng anh ấy dường như không nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, vẫn không có chút thay đổi nào.
Cho đến khi một hôm, tôi đến văn phòng anh, bị thư ký chặn lại.
"Tổng giám đốc Lục đang tiếp khách ở bên trong sao?"
Thư ký do dự một lúc, cuối cùng cũng nói thật.
"Vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lục đang ở trong đó."
Tôi chỉ nhớ mình lúc đó rất bình tĩnh, đứng chờ ở bên ngoài suốt một giờ.
Đợi đến khi cửa văn phòng mở ra, đợi đến khi Lục Thời Dư tiễn một người phụ nữ thân hình quyến rũ ra ngoài.
Người phụ nữ kia nhìn tôi bằng ánh mắt hứng thú.
"Tổng giám đốc Lục, không giới thiệu một chút sao?"
Lục Thời Dư trầm một chút.
"Bạn của tôi, Chu Tư Tư."